Hỏi xong chuyện Thương Uyên Long Châu, Hồng Vũ Diệp liền không mở miệng nữa, chỉ an tĩnh uống trà, thỉnh thoảng còn nhìn ra sân nhỏ. Bây giờ ban công đã được xây lớn ra một chút, ngồi ở chỗ này cũng rộng rãi hơn, tầm mắt cũng tốt hơn. Có thể nhìn thấy dòng sông phía ngoài, ánh sao đầy trời tựa như cảnh đẹp trước mắt, gần trong gang tấc. Sợ chỉ hơi lớn tiếng, đều sẽ kinh động đến người trên trời. Giang Hạo có chút cảm khái, ngồi đối diện Hồng Vũ Diệp, uống linh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.