Chương 12:
Lúc trước ở trên xe, Đàm Tiểu Ân đã nghe Âu Minh Triết giới thiệu về người nhà của mình nên giờ thốt ra một tiếng “Chị” rất tự nhiên.
Âu Châu Du mỉm cười: “Ngoan lắm!”
Do Âu Châu Du lớn hơn Âu Minh Triết mười mấy tuổi nên đối với cô mà nói, cậu em trai này có thể xem là một đứa con choai choai.
Nay Âu Minh Triết xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô thật sự khó chịu.
Cho nên cô không để ý việc một cô bé gia cảnh bình thường như Đàm Tiểu Ân gả cho Âu Minh Triết. Chỉ cần Âu Minh Triết vui vẻ, yêu thích thì cái gì cũng được.
Cô kìm nén lòng chua xót, mở lời: “Nếu đã về rồi thì đừng đứng ở cửa nữa. Chúng ta vào nhà thôi.”
Nói rồi cô đẩy xe lăn vào cổng nhà họ Âu.
Đàm Tiểu Ân đi theo sát đằng sau.
Biết Âu Minh Triết trở về nên ba mẹ của anh đều ở trong nhà bếp tranh nhau làm đồ ăn cho con trai.
Lúc này trong phòng khách chỉ có cậu con trai của Âu Châu Du đang chơi di động.
Âu Châu Du đi vào bèn kêu to: “Con trai, cậu của con trở về rồi, mau tới đây chào một tiếng đi.”
Nghe vậy, người trên sofa bèn cất di động đi, bước tới trước mặt Âu Minh Triết, nói một cách lễ phép: “Cháu chào cậu.”
Đàm Tiểu Ân đi theo sau Âu Châu Du, vừa nghe thấy giọng nói này cô không khỏi ngẩn người.
Cô ngẩng đầu lên ngay lập tức.
Khi thấy rõ dung mạo của người trước mặt, cô như chết lặng.
Đinh Cẩn?
Tại sao lại là cậu ta?
Đinh Cẩn trước mặt cô vẫn giống như hôm mà cô nhìn thấy ở trước cửa nhà Vũ Minh Hân, mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ngất đứng ở đó.
Cô ngơ ngác nhìn cậu ta, không thể ngờ được rằng Đinh Cẩn lại là cháu ngoại của Âu Minh Triết!
Nhưng so với nỗi khiếp sợ của Đàm Tiểu Ân thì lúc này, Đinh Cẩn kinh ngạc không thua gì cô.
Tuy rằng chia tay với Đàm Tiểu Ân rất vội vã, nhưng trong lòng cậu ít nhiều gì vẫn còn thích cô.
Lúc đó chia tay cô cũng là vì giận Đàm Tiểu Ân không coi trọng mình. Đến nay nhìn thấy cô ở đây, trong lòng cậu không khỏi khiếp sợ.
Sao cô lại xuất hiện ở nhà họ Âu?
Hơn nữa còn xuất hiện cùng lúc với cậu?
Chẳng lẽ cô chính là cô vợ mới cưới của cậu mình trong lời đồn sao – mợ của mình?!
Bình thường Đinh Cẩn luôn nhã nhặn lễ phép, sao hôm nay lại y hệt như thằng ngốc vậy? Không lễ phép chút nào cả. Cho dù Âu Châu Du có cưng chiều đứa con trai này đến mấy, nhưng trước mặt cậu em trai tàn tật, cô vẫn rất sốt ruột, sợ Đinh Cẩn mất lễ phép sẽ khiến Âu Minh Triết buồn sầu.
Càng sợ sẽ khiến Đàm Tiểu Ân hiểu lầm người nhà họ Âu bọn họ không Âun nghênh cô.
Lỡ như khiến Đàm Tiểu Ân sợ hãi bỏ trốn thì họ sẽ tức chết mất.
Đinh Cẩn không thể nào gọi một tiếng “mợ” được. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta nghĩ ra một cái cớ, nói: “Thoạt nhìn cô ấy còn nhỏ tuổi hơn con nữa!”
Sự thật cũng là nhỏ hơn cậu ta hai tháng nhé!
Âu Châu Du cũng không hiểu được hôm nay Đinh Cẩn bị sao nữa, cứ nhất định cứng đầu không chịu gọi một tiếng “mợ”.
Cô ghét sát vào tai cậu ta khẽ hỏi: “Có phải con muốn chọc giận cậu của con không vậy hả?”
Đinh Cẩn nghe vậy, trong lòng càng bực bội hơn.
Cậu ta dứt khoát lắc đầu, xoay người bỏ đi.
Sắc mặt Âu Châu Du tái mét, cười ngại ngùng nói với Đàm Tiểu Ân: “Tiểu Ân à, em đừng để trong lòng, thằng Cẩn chỉ thẹn thùng chứ không cố ý nhằm vào em đâu. Người nhà chị đều rất hoan nghênh em!”
Đàm Tiểu Ân đương nhiên biết tại sao Đinh Cẩn lại không chịu gọi cô là mợ. Cô cũng sẽ không ngốc tới mức vặn hỏi chuyện này làm gì.
Dù sao thì nếu chuyện giữa cô và Đinh Cẩn bị vạch trần, e rằng sẽ khiến mọi người đều lúng túng.
Giấu được chừng nào hay chừng đó.