Chương 23:
Âu Minh Triết hỏi: “Sao vậy?”
“Chú đang giận tôi à?” Giọng cô tràn đầy lo lắng, khiến Âu Minh Triết phải quay lại nhìn cô.
Anh vươn tay, dịu dàng đặt lên tóc cô: “Xin lỗi, khiến em chịu thiệt thòi rồi.”
Anh không giận cá chém thớt sang mình là được rồi.
Đàm Tiểu Ân nói: “Tôi không sao đâu… Nhưng sao chú lại biết chuyện ở khách sạn vậy?”
Đến giờ cô vẫn nghĩ mãi mà không ra.
“Tôi có mắt thần, cái gì cũng biết hết.” Âu Minh Triết nhìn cô, không nhịn được bật cười.
“Tôi không tin đâu!” Đàm Tiểu Ân nói: “Nếu chú có mắt thần thì tôi có tai nghe được mọi thứ tiếng rồi!”
“Vậy em nói xem, tôi biết bằng cách nào?”
“Chắc chắn là có ai đó nói với chú!” Tuy rằng không biết đó là ai.
Âu Minh Triết nhìn dáng vẻ chắc chắn của cô, khóe miệng cong lên: “Em cũng thông minh đấy!”
Chuyện này đương nhiên là người trong khách sạn nói với anh rồi.
Lý Sơn đã đặc biệt dặn dò họ là phải quan tâm tới Đàm Tiểu Ân. Thấy Đàm Tiểu Ân bị sa thải, đương nhiên họ sẽ báo cáo ngay lập tức.
Đàm Tiểu Ân nói: “Chú có thấy là tôi không nên đi làm thêm không?”
Sao cô biết được rằng khách sạn đó lại là của nhà Đinh Cẩn chứ! Trước kia lúc họ còn ở bên nhau, Đinh Cẩn cũng chưa từng nói cho cô biết chuyện đó!
Nếu sớm biết là thế thì cô đã không đi rồi.
Âu Minh Triết nói: “Tự lực cánh sinh, không mất mặt!”
Những lời này của Âu Minh Triết đối với Đàm Tiểu Ân mà nói, giống như là lời cổ vũ vậy.
Cô cười, nói bằng giọng lấy lòng: “Chú ơi, tối nay chú muốn ăn gì? Tôi nấu cho chú được không?”
Dù sao hôm nay cô cũng không cần đi làm mà.
Âu Minh Triết nói: “Trong nhà có giúp việc rồi.”
“Giúp việc làm khác mà! Tôi nấu cơm ngon lắm á!”
“Em chắc chứ?”
Âu Minh Triết tỏ vẻ không tin lời nói của cô.
Đàm Tiểu Ân khó tin nói: “Không phải trước kia tôi đã từng làm cho chú rồi sao? Lúc còn ở biệt thự…”
“Quên rồi.”
“…” Chuyện hai tháng trước mà cũng quên được à?
Đàm Tiểu Ân khó tin nhìn hắn: “Chú, đừng nói là trước kia chú… hoàn toàn không biết tôi là ai đấy nhé!”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân: “Ừ.”
Người hầu là Lý Sơn tuyển, anh đâu cần phải để ý tới chuyện đó làm gì.
Anh trả lời một cách nghiêm túc như vậy khiến Đàm Tiểu Ân cảm thấy bị thương tổn. Nhưng nghĩ lại, trước kia lúc còn chưa quen anh thì đúng thật trông anh có vẻ rất lạ. Cô từng gặp anh hai lần, anh cũng cho người ta cảm giác người lạ cấm tới gần.
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, nói: “Thế nếu… Tôi không kết hôn với chú thì… Chú có phải là sẽ… Không nhớ tôi không?”
Âu Minh Triết nói: “Có khả năng.”
Anh nói vậy khiến Đàm Tiểu Ân hiểu ngay, anh đối xử tốt với cô là vì cô là vợ của anh. Nếu là người khác gả cho anh thì anh cũng sẽ đối xử với người ta tốt như vậy.
Cưng chiều vợ mình là nguyên tắc của anh.
Đàm Tiểu Ân bỗng cảm thấy tò mò về anh: “Chú, có phải là chú từng gặp chuyện gì… Đau lòng không?”
Về nhà với anh mấy ngày qua, cô cũng có thể cảm nhận được rằng ở trước mặt anh, người nhà họ Âu đều rất cẩn thận, dường như rất sợ anh sẽ bị tổn thương thêm lần nữa vậy.
Anh quan tâm tới chuyện của mình như vậy, còn yêu thương mình đến thế, Đàm Tiểu Ân cảm thấy mình cũng nên tìm hiểu về người này.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân: “Sao tự dưng lại hỏi vậy?”
“Thì tôi tò mò chứ sao! Không phải chú đã nói tôi là vợ chú sao? Lúc nào cũng có thể tâm sự với chú. Vậy chú… Có thể kể ít chuyện của chú cho tôi nghe được không?”