Chương 14:
Đại học Kinh Châu! Tuy rằng vẫn thua đại học top một top hai, nhưng cũng là đại học hàng đầu cả nước.
Xem ra cô nhóc này không chỉ có mặt mũi là khiến người ta thích, mà còn là một đứa bé thông minh nữa.
Nghe vậy, bà Âu càng hài lòng về cô hơn.
Âu Châu Du nghe vậy, mắt sáng ngời nói: “Thật trùng hợp, thằng Cẩn nhà chị cũng thi vào đại học Kinh Châu đấy. Thế là tốt rồi, hai đứa có thể chăm sóc cho nhau.”
Đàm Tiểu Ân ngẩn người.
Cô vẫn còn nhớ khi đó cô quyết định thi vào đại học Kinh Châu là vì đã hứa hẹn với Đinh Cẩn sẽ cùng thi đậu vào ngôi trường đó…
Mà nay…
“Thế cấp ba Tiểu Ân học ở đâu?”
Đàm Tiểu Ân hoàn hồn lại: “Em học ở trường cấp ba số một.”
“A! Cùng một trường cấp ba với thằng Cẩn luôn! Vậy em có quen thằng Cẩn nhà chị không?”
Đàm Tiểu Ân bị những câu hỏi vồ vập này khiến tán muốn mướt mồ hôi.
Cô và Đinh Cẩn không chỉ quen nhau mà còn từng yêu đương nữa!
Nhưng những chuyện đó sao có thể làm cho người nhà Âu biết được? Cô đành phải dè dặt bịa chuyện: “Tụi em không quen. Bình thường em không để ý lắm.”
“Cũng đúng. Tiểu Ân vừa thấy đã biết là bé ngoan chăm học rồi, không để ý tới mấy chuyện đó là bình thường.”
Âu Châu Du gật đầu: “Nghe nói trước đó Cẩn nó còn có cô bạn gái ở trong trường nữa. Hầy, trẻ con bây giờ đúng là trưởng thành sớm đấy…”
Đàm Tiểu Ân cười lúng túng, hoàn toàn không thể tiếp lời được.
Âu Minh Triết nhướn mày nói: “Còn chưa ăn cơm sao?”
Ngụ ý là ăn cơm nhiều nói chuyện ít thôi, đừng hằm hè vợ tôi nữa!
Âu Châu Du chòng ghẹo: “Ài, em trai lớn không nghe lời chị nữa rồi, đã học được cách bảo vệ vợ mình luôn rồi.”
Làm cho mặt Đàm Tiểu Ân lại đỏ lên.
Sau khi ăn cơm xong, Đàm Tiểu Ân theo Âu Minh Triết lên lầu.
Chờ cho vừa đóng cửa lại, cô mau chóng lấy ba bao lì xì cỡ lớn từ trong túi ra, đưa cho Âu Minh Triết.
“Chú ơi, đây là lì xì mà ba mẹ với chị cho tôi. Tôi xem thử rồi, còn rất nhiều tiền đấy. Tôi không lấy đâu.”
Âu Minh Triết lẳng lặng nhìn thoáng qua, không nhận lấy.
“Họ đã cho em rồi thì em cứ nhận đi.”
“Làm thế không ổn lắm đâu…”
“Có gì mà không ổn.” Âu Minh Triết nói: “Nếu em đã gả cho tôi rồi thì đây là thứ em nên được.”
Giọng điệu đương nhiên này, tỏ rõ ràng Đàm Tiểu Ân không nhận có nghĩa không coi anh là chồng.
Đàm Tiểu Ân đành phải nhận lấy lì xì.
Trong lúc cô đang nhét bao lì xì vào túi xách thì Âu Minh Triết bất thình lình hỏi: “Có phải em với Đinh Cẩn quen nhau không?”
“Hả?” Đàm Tiểu Ân không ngờ được rằng Âu Minh Triết sẽ hỏi câu này: “Sao chú lại nói thế?”
Âu Minh Triết chỉ nhìn cô: “Không có gì, bỗng dưng nghĩ tới mà thôi.”
Cũng có lẽ là do mình nghĩ nhiều.
Âu Minh Triết lắc đầu.
Đàm Tiểu Ân đang nghĩ phải bịa chuyện thế nào nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dưới sự chăm sóc hết lòng của người nhà họ Âu, bệnh cảm của Đàm Tiểu Ân cuối cùng cũng hết. Mấy ngày qua, Âu Minh Triết vừa trở về Kinh Châu đã bận rộn tới mức không thấy bóng người. Đàm Tiểu Ân rảnh rỗi không có việc gì, bèn quyết định tìm việc làm thêm.
Sau khi lật tung tin tức về việc làm ngoài giờ trên mạng, cô nhận lời làm nhân viên phục của một nhà hàng.
Nhà hàng tọa lạc trong khu thương mại xa hoa. Bởi vì nội thất sang trọng, giá cả không thấp nên không có nhiều người đến đây dùng bữa. Do đó công việc của Đàm Tiểu Ân có thể coi là khá thoải mái.