Chương 27:
Đàm Tiểu Ân đã bắt đầu tưởng tượng ra một trận đại chiến của gia đình danh gia vọng tộc vô cùng éo le rồi.
“Phụt!” Người bật cười thành tiếng là Lý Sơn, anh đang lái xe mà phải liếc mắt nhìn Đàm Tiểu Ân qua gương chiếu hậu: “Trí tưởng tượng của cô phong phú quá rồi đấy!”
“Sao tôi cứ cảm thấy nụ cười của anh không có ý tốt nhỉ?” Đàm Tiểu Ân nhìn Lý Sơn, cảm giác mình đang bị châm chọc. Cô chỉ nói sự thật thôi, được chưa hả?
Đinh Cẩn là cháu ngoại của ba mẹ Âu Minh Triết, sao có thể không thương cho được?
“Buồn cười lắm à?” Âu Minh Triết liếc mắt nhìn Lý Sơn.
Trong đôi mắt lạnh lùng tràn ngập ý kiến.
Đến cả người của anh mà cũng dám cười?
Lý Sơn cảm nhận được ý đồ thù địch trong mắt Âu Minh Triết, lập tức tắt nụ cười, nghiêm túc và nghiêm chỉnh nói: “Không, không có đâu! Những chuyện này, thực sự thì, cũng có khả năng xảy ra đấy.”
Không chọc vào được! Quấy rầy hai người rồi!
Anh cảm thấy mình ở bên cạnh Âu Minh Triết bao nhiêu năm như thế cũng không hiểu nổi người này. Ai có thể tưởng tượng được, Âu Minh Triết lúc trước đến nhìn phụ nữ còn lười, bây giờ lại chiều vợ đến mức độ ấy không?
Anh đùa một chút thôi mà cũng bị chĩa mũi dùi vào nữa.
Đàm Tiểu Ân nhìn Lý Sơn rụt đầu rụt cổ trong phút chốc, không khỏi bật cười, nhìn về phía Âu Minh Triết, cô có thể cảm nhận được, ông chú này rất cưng chiều mình.
…
Trong phòng khách của nhà họ Âu, hôm nay có khách đến. Vũ Minh Hân mặc một bộ váy liền màu hồng, rất đáng yêu, rất ra dáng thục nữ: “Ông ngoại, đây là quà cho ông, bà ngoại ơi, đây là quà cho bà. Cái này là của dì!”
Món quà cuối cùng được tặng cho Âu Châu Du.
Món quà mà cô ta tặng cho Âu Châu Du là mỹ phẩm dưỡng da được mang từ nước ngoài về, đáng giá gần bảy mươi triệu, rất khó mua được trong nước.
Đối diện với mẹ chồng tương lai, tất nhiên cô ta phải lấy lòng cho cẩn thận.
“Cảm ơn.” Âu Châu Du cười cười.
Lâu nay cứ nghe bảo con trai mình có bạn gái ở trường, hôm nay cuối cùng cô cũng gặp được. Trông rất ngoan ngoãn, cũng rất lễ phép nhiệt tình, Âu Châu Du không có gì để chê trách cả.
Tặng quà xong, Vũ Minh Hân ngồi xuống bên cạnh Đinh Cẩn, liếc nhìn Đinh Cẩn một cái. Hai hôm nay trông anh không vui lắm, cũng không biết bị làm sao nữa, Vũ Minh Hân từng hỏi mà anh không nói gì với cô ta.
Nhưng, có thể gặp được người nhà của anh, đủ để chứng minh một chân của cô ta đã bước vào nhà họ Âu rồi, Vũ Minh Hân rất vui.
Vũ Minh Hân vừa ngồi xuống, Lý Sơn đã đẩy Âu Minh Triết vào nhà.
Thấy họ tới, bà Âu vội vàng đứng dậy: “Về rồi đấy à?”
“Mẹ.” Âu Minh Triết lên tiếng chào hỏi.
“Sao không thấy Tiểu Ân đâu?” Thấy Âu Minh Triết về nhà một mình, bà Âu bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ vì chuyện của Đinh Cẩn mà Đàm Tiểu Ân không dám về nữa?
Lý Sơn cất lời giải thích: “Đang nghe điện thoại ở bên ngoài, sẽ vào ngay đấy ạ.”
Ánh mắt của Âu Minh Triết liếc tới Vũ Minh Hân ở bên cạnh, khẽ nhíu mày: “Trong nhà có khách à?”
“À, đây là bạn gái của Vũ Trung, lần đầu mới tới nhà mình.” Bà Âu tươi cười giới thiệu.
Vũ Minh Hân cuống quýt đứng dậy, ngoan ngoãn chào: “Con chào chú.”
Âu Minh Triết không hề liếc nhìn cô ta: “Con thấy có chút không thoải mái, đi nghỉ trước.”
Anh không thích gặp người ngoài cho lắm.
Nhất là từ sau khi bị thương, lại càng không thích.
Vũ Minh Hân bị vấp váp, có phần lúng túng, mọi người cũng không chú ý tới cô ta, tất cả chú ý đã dồn lên người Âu Minh Triết.
Bà Âu nói: “Vậy đi nghỉ đi, vừa đúng lúc hôm nay mẹ hẹn một bác sĩ tới đây, khám cho con luôn.”
Lý Sơn đẩy Âu Minh Triết đi rồi, Âu Châu Du cũng đi theo. Cô có thể cảm nhận được, Âu Minh Triết vẫn không vui, hai hôm nay gọi điện thoại cho nó, nó có vẻ không muốn bắt máy cho lắm.
Con trai phạm lỗi, tất nhiên cô phải đi bù đắp.
…