Mục lục
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99:

Cô luôn nghe lời, chuyện chú đã giao cho cô, đương nhiên sẽ dốc sức làm tốt, nhân viên cửa hàng hoa đề cử cho cô bó hoa tươi nhất ngày hôm nay trong tiệm, khi Đàm Tiểu Ân nâng một bó hóa lớn trở lại, thì nửa người cô như bị che lại rồi.

“chú à, thấy sao hả?’ Đàm Tiểu Ân ngối cạnh, giống như đang hiến vật quý hỏi.

Âu Minh Triết nhìn ánh mắt chân thật trong suốt của cô nói: “Em thấy đẹp không?”

“Em thấy rất đẹp! Không biết ai may mắn như vậy nữa, vậy mà có thể nhận được hoa do chú tặng.”

Đàm Tiểu Ân lần đầu tiên ôm một bó hoa lớn đến vậy, tuy không phải tặng cho cô, nhưng cô lại thấy hơi ngưỡng mộ.

Âu Minh Triết nói: “Tặng cho em.”

“…”

Đàm Tiểu Ân lập tức thấy đôi tay ôm hoa như nhũn ra: “không phải chứ?”

Nhờ cô mua hoa, rồi tặng cho cô?

Bởi vì giúp chú mua hoa nên đóa hoa này không rẻ chút nào đâu.

Đàm Tiểu Ân nói: “tặng cho em rất lãng phí!”

Sớm biết vậy cô đã mua rẻ tí thì tốt biết bao?

Âu Minh Triết vươn tay vuốt đầu cô: “Trong mắt em, tôi là người đàn ông tặng không nổi một bó hoa cho vợ mình sao?”

Giọng điệu anh rất thân mật, nhất là chữ vợ, nghe xong vô cùng chính thức.

Đây là cảm giác được tôn trọng, được che chở, được nâng trong lòng bàn tay.

Đàm Tiểu Ân không nhịn được cúi đầu, nhìn bó hoa trước mặt, trái tim nhỏ bé của cô như đang thổi lên những bóng bóng hạnh phúc: “Vậy em…nhận vậy?”

Âu Minh Triết ngắm nhìn cô, tuy cô cảm thấy lãng phí lại rất thích thú, đây là lần đầu tiên Đàm Tiểu Ân được tặng hoa, ánh mắt liền dịu dàng.

Trong vài phút cảm thấy mình như một nữ hán tử biến thành một nàng công chúa nhỏ vậy.

Buổi chiều khi Âu Minh Triết ngồi xe lăn đi ra, liền trông thấy một mình Đàm Tiểu Ân đang ngồi xổm trong phòng khách, chụp ảnh bó hoa kia, cũng không biết đã đổi mấy cái góc độ chụp rồi.

Khóe miệng còn thấp thoáng nhếch lên, nhìn như…kẻ ngốc

Âu Minh Triết không quấy rầy cô mà chỉ ngồi một bên, lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Trước đây khi không biết Đàm Tiểu Ân, anh thường nhàm chán thích ngồi ngẩng người một mình.

Mà hiện tại, anh càng yêu thích nhìn cô như thế, quan sát cô là việc anh luôn cảm thấy thú vị.

Cô như người bạn nhỏ, đầy lòng hiếu kì với thế giới này.

Đàm Tiểu Ân chụp được mấy tấm ảnh, đang đắm chìm trong đó, đột nhiên điện thoại hiển thị cuộc gọi đến.

Đàm Tiểu Ân nhận điện thoại, mới phát hiện là bác mình gọi đến: “Tiểu Ân.”

Nghe thấy giọng nói của bác mình, Đàm Tiểu Ân có chút ngoài ý muốn: “là bác đó ạ, sao lại gọi điện cho con ạ?”

bác Đàm Tiểu Ân luôn đối xử tốt với Đàm Tiểu Ân, có điều, hoàn cảnh gia đình bà ấy không được tốt, lại có vài xung đột với Mẹ Đàm, nên giữa hai gia đình đã không qua lại trong hai năm nay rồi.

Bác cô nói trong điện thoại: “Cha mẹ con hôm nay tới nhà bác.”

Đàm Tiểu Ân nhíu mày: “Bà ấy không về nhà sao?”

Cô tưởng là Lý Sơn đã đưa ba mẹ cô về nhà rồi.

Bác cô nói: “Bà ấy bảo bác khuyên con, con không còn là con nít nữa, nhớ nghe lời ba mẹ, bọn họ không dễ dàng nuôi con lớn như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK