Chương 45:
Âu Minh Triết cắt ngang lời Lý Sơn.
Lý Sơn hơi sững sờ, ngay sau đó cũng kịp phản ứng lại: “Vâng, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Chỉ cần Âu Minh Triết chịu ăn cơm là được rồi.
Xem ra, là mình đã hiểu lầm Đàm Tiểu Ân? Đàm Tiểu Ân dỗ được anh Âu rồi?
…
Trong phòng ăn tầng dưới, Đàm Tiểu Ân lẳng lặng ăn cơm, Âu Minh Triết ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng. Bình thường lúc ăn cơm bọn họ đều nói chuyện, Âu Minh Triết vô cùng chiều cô, nhưng hôm nay cả hai người đều không nói câu nào.
Anh ta nghĩ là Âu Minh Triết chịu xuống ăn cơm là công lao của Đàm Tiểu Ân, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, anh càng ngày càng thấy khó hiểu.
Đàm Tiểu Ân yên lặng ăn cơm, trong đầu vẫn còn miên man suy nghĩ về nụ hôn vừa rồi ở trong phòng, vừa nhớ lại hình ảnh đó mặt cô lại nóng lên, khiến cô không dám ngẩng đầu nhìn Âu Minh Triết.
Bà Âu thấy hai người như vậy, cũng cảm thấy kì lạ. Bà nhớ mình bảo Đàm Tiểu Ân lên gọi Âu Minh Triết xuống ăn cơm, kết quả Âu Minh Triết xuống rồi nhưng hai người lại không nói với nhau câu nào.
Bà hỏi Âu Minh Triết: “Con với Tiểu Ân cãi nhau sao?”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân bên cạnh trả lời: “Không có.”
“Còn nói không có!” Bà Âu nói: “Con tưởng mẹ bị mù sao?!”
Bà Âu rõ ràng là không tin.
Đàm Tiểu Ân đáp: “Thật sự là không có.”
Bà Âu thấy Đàm Tiểu Ân không những không tố cáo mà còn giúp Âu Minh Triết giải thích, lại nói: “Con xem đi, Tiểu Ân hiểu chuyện hơn, còn nói giúp con nữa.”
Đàm Tiểu Ân: “…”
Cô nhìn trộm Âu Minh Triết một cái, ánh mắt theo bản năng rơi trên môi anh, cô thấy anh là người có đôi môi đẹp nhất mà mình từng gặp.
Trời ơi, đột nhiên cô cảm thấy mình có vẻ háo sắc, lập tức không dám nghĩ lung tung nữa, tập trung ăn cơm.
Âu Minh Triết thấy cô không nói gì lại giơ tay lên, gắp thức ăn đặt vào bát cô, chứng minh hai bọn họ thật sự không cãi nhau.
“Cám ơn chú.” Nhìn cái cánh gà trong bát, Đàm Tiểu Ân nói cảm ơn, cô thích ăn thịt nhất.
Thấy hai người nói chuyện bà Âu mới tin bọn họ thật sự không cãi vã.
Bà vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy Âu Minh Triết hỏi: “Nghe nói hôm nay
người nhà họ Dương tới?”
Vừa nhắc tới nhà họ Dương, sắc mặt bà Âu lập tức khó coi, bà chột dạ nhìn Âu Minh Triết một cái, sợ anh nghĩ ngợi nên không dám nói thật cho anh biết.
“Bọn họ lo lắng nên tới thăm con thôi.”
Nhưng Âu Minh Triết đã trực tiếp vạch trần lời nói dối của bà: “Lời mọi người nói con đều nghe thấy.”
Bà Âu sửng sốt, ánh mắt có chút bất an: “Minh Triết…”
Bà vốn không muốn nói cho anh biết chuyện này, nhưng không ngờ anh lại nghe thấy.
Những lời người đàn bà họ Dương kia nói hôm nay, bà Âu còn không chịu nổi nói gì đến Âu Minh Triết.
Chẳng trách tại sao tâm trạng của anh lại không tốt.
Âu Minh Triết biết mẹ lo lắng cho mình, anh nói: “Con không sao.”
Anh đã hết tức giận rồi.
Hơn nữa bây giờ nghĩ lại, cũng thấy không có gì to tát.
Nếu như không phải anh bị thương thì có lẽ đã phải sống cùng loại đàn bà đó đến hết đời rồi, đó mới là điều đáng sợ.
Thấy anh nói không sao, bà Âu thở phào nhẹ nhõm: “Con nghĩ thoáng được là tốt, giờ mẹ sẽ bảo người chuẩn bị đám cưới cho con và Tiểu Ân.”