Mục lục
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91:

Đôi ngươi đen trong mắt anh chỉ chứa đầy hình ảnh của cô, cũng không đưa khăn cho cô.

Truyện bản quyền up trên app mê tình truyện

Cô đành nhích cái mông qua, cách anh gần hơn một khoảng thì Âu Minh Triết đã ôm cô vào lòng

Rồi anh cứ thế giúp cô lau tóc, tay anh hơi dùng sức nhưng động tác lại rất dịu dàng.

Đàm Tiểu Ân nói: “rất nhanh sẽ khô mà.”

“Trong phòng lạnh.”

Điều hòa đang mở, rất dễ bị thổi đến cảm lạnh.

Đàm Tiểu Ân kháng nghị nói: “Em nào có yếu ớt vậy đâu?”

“Em đã quên rồi trước đây vì đâu mà mắc bệnh hay sao?”

“Chú thật là nghiêm khắc quá rồi đó.” Đến ăn kem anh cũng trông trừng, lướt điện thoại cũng xen vào, bây giờ còn để ý đến cả tóc tai ướt hay không nữa.

“Hửm?” giọng Âu Minh Triết kéo dài: “Bây giờ em đã bắt đầu ghét bỏ tôi rồi?”

Đàm Tiểu Ân cười cười: “Không ghét mà.”

Âu Minh Triết giúp cố lau khô mái tóc xong, mới đặt khăn vào cạnh đó, nghiêm trang nói với Đàm Tiểu Ân: “Tôi ý, làm người hơi bá đạo chút, không phải lúc nào cũng thuận theo ý em đâu, nếu em không nghe lới, tôi sẽ giận, cho nên tôi hi vọng em sớm quen với điều đó đi.”

“Thật sự rất bá đạo!” Đàm Tiểu Ân nháy nháy mắt nhìn Âu Minh Triết, đầu đụng một cái vào lồng ngực cứng rắn của anh: “Nhưng mà em thích nên phải làm sao đây?”

Không cho cô ăn kem là sợ cô đau bụng, không cho cô dùng điện thoại là sợ sẽ hỏng đôi mắt cô, tóc cô ướt lại sợ cô bị cảm…

Nếu như bá đạo là như vậy, thì dù anh bá đạo thêm tí nữa, Đàm Tiểu Ân cô cũng cam tâm tình nguyện.

Thứ bảy, buổi sáng đổ chút mưa dong, trời cũng không qua oi bức nữa, Đàm Tiểu Ân đứng trước cổng ra vào tàu cao tốc, nhìn thấy ông Đàm và bà Đàm từ bên trong đi ra liền vội đi qua nghênh đón họ: “Ba, mẹ.”

Hôm nay là ngày đã hẹn ba mẹ Âu Minh Triết ăn bữa cơm, nên Đàm Tiểu Ân thức dậy rất sớm để đón ba mẹ.

Nghĩ đến việc ba mẹ sẽ ăn cơm với ba mẹ Âu Minh Triết, cả đêm qua Đàm Tiểu Ân ngủ không ngon.

Bà Đàm trừng mắt nhìn Đàm Tiểu Ân, nghĩ đến việc Đàm Tiểu Ân bởi vì chọc giận bà mà tự mình tìm người gả đi, trong lòng bà Đàm vô cùng giận dữ.

Cơn giận này dù đã qua một tuần vẫn chừa bớt giận chút nào.

Xem thấy bộ dáng không quá thân thiện của Mẹ Đàm, Đàm Tiểu Ân lấy lòng nói: “Người nhà bọn họ đều là người tốt, đợi chút nữa gặp mặt nhau, thái độ của mẹ có thể tốt hơn một chút được không?”

Đàm Tiểu Ân thật sự sợ Mẹ Đàm không nể mặt mũi người ta, trở về không chỉ khiến nhà họ Âu khó chịu, mà cô cũng không vui gì.

Mẹ Đàm khó chịu nói: “Tôi nuôi chị nhiều năm như vậy, chị liền đứng về phía người ta”

Đàm Tiểu Ân nói: “ngày hôm đó không phải thái độ của mẹ đối với nhà họ Trần rất tốt đó sao?”

Trần Viễn và bà Trần rõ ràng hơi có chút xem thường nhà cô, vậy mà thái độ của Mẹ Đàm lại tốt đến như vậy.

Đàm Tiểu Ân suy nghĩ, ba Âu và mẹ Âu là người rất hòa nhã, khiến mẹ mình đối xử tốt với họ một chút, khó lắm hay sao?

Mẹ Đàm tức giận nhìn Đàm Tiểu Ân: “chị còn dám nói việc hôm đó! Sao Chị không nghĩ chị đã đối xử với tôi ra sao vào hôm đó.”

“Vâng, thái độ hôm ấy của con không được tốt, không nên khiến mẹ khó xử trước mặt nhà họ Trần, nhưng sao mẹ không nghĩ lại đi, nếu hôm ấy con không nói rõ ràng thì mẹ liền đáp ứng người ta, con thì đã ở bên người khác, không phải càng khiến mẹ khó xử hơn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK