Chương 7:
“Con đi làm thêm kiếm học phí!”
Cô nổi giận đáp.
“Làm thêm gì nữa. Tiểu Ân lại đây, mẹ nói cho con nghe một chuyện cực tốt luôn.”
Bà Đàm nghĩ tới chuyện chỉ cần gả Đàm Tiểu Ân cho người ta thì sẽ nhận được của hồi môn là hai căn hộ mà cần không phải trả giá gì cả, trong lòng mừng vui khôn xiết.
Bà chẳng thèm để ý giọng điệu bực bội của Đàm Tiểu Ân, thản nhiên nói: “Ba con ấy, tìm được một mối cực tốt cho con. Nhà trai sống ở nội thành, lại cực kỳ giàu có. Con mà gả tới đó thì chỉ có làm mợ trẻ thôi! Cần gì phải ra ngoài làm thêm cả ngày nữa!”
Đàm Tiểu Ân không ngờ rằng mẹ mình lại nói những lời này một cách đương nhiên như vậy.
Cô tưởng rằng mẹ sẽ rất khó mở lời, sẽ nói bóng nói gió, tiếc rằng đều không phải.
Cuối cùng cô ý thức được rằng, trong mắt ba mẹ, cô chỉ luôn là một công cụ để kiếm tiền mà thôi.
“Mẹ, con mới mười tám mà. Nghỉ hè xong con phải lên đại học rồi.”
“Gì mà mười tám! Mày đã hai mươi rồi! Mày nhìn con bé Dương nhà hàng xóm kìa, còn nhỏ hơn mày một tuổi cơ, thế mà gả cho người ta từ lâu rồi, bây giờ ở nhà chăm con hưởng phước lành thôi, cuộc sống thảnh thơi hơn mày nhiều!”
Vẻ mặt bà Đàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày còn muốn đi học nữa à? Con gái con đứa học làm gì? Học lắm thứ thế thì có tác dụng gì?”
“Chỉ vì con là con gái, không xứng được đi học nên ba mẹ mới hy sinh con để em trai được đi học sao?”
Ánh mắt Đàm Tiểu Ân tràn đầy bi ai.
“Chẳng phải thế sao? Em trai mày mới 16 tuổi, không đi học thì tương lai sao mà có tiền đồ được? Sao mua được nhà? Sao cưới được vợ?” Bà Đàm thấy không thể thông não cho Đàm Tiểu Ân được, giọng điệu sốt ruột: “Mày làm chị sao không biết nhường em gì hết vậy? Sao tao lại đẻ ra loại con gái bất hiếu như mày chứ?!”
“Đúng! Con bất hiếu đấy! Muốn thì mẹ đi mà gả!”
Đàm Tiểu Ân hét lớn một tiếng rồi chạy về phòng, đóng sập cửa lại.
Sáng sớm hôm sau, Đàm Tiểu Ân thu dọn đồ đạc xong rồi chuẩn bị chuyển tới biệt thự của Âu Minh Triết.
Ai dè vừa mở cửa ra lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, không thể mở ra được.
Đàm Tiểu Ân vừa vặn nắm đấm cửa, vừa dùng sức gõ cửa.
“Mở cửa ra! Mở cửa ra!”
Giọng bà Đàm truyền tới từ bên ngoài: “Khi nào con nghĩ thoáng thì khi đó mẹ sẽ thả con ra.”
Đàm Tiểu Ân siết chặt nắm đấm. Cô nói bằng giọng thất vọng đến cực hạn: “Mẹ! Con cũng là con của mẹ mà, sao mẹ lại đối xử với con như vậy?” Truyện được edit bởi nhóm truyện–one nhé cả nhà! Cả nhà chọn web truyen1 chắm one đọc chuẩn nội dung nhé! Lên chương nhanh đều mỗi ngày nhé!
“Tiểu Ân, mẹ cũng vì tốt cho con thôi mà. Mối hôn mà ba mẹ tìm cho con không tệ đâu, chỉ cần con nghe lời thì mẹ sẽ mở cửa cho con.”
Nói rồi bà ta không để ý tới lời van xin của Đàm Tiểu Ân nữa, quay người bỏ đi.
Trái tim Đàm Tiểu Ân trở nên lạnh lẽo.
Cô chưa bao giờ ngờ được rằng ba mẹ sẽ đối xử với mình như thế.
Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ luôn yêu cầu cô phải nhường em trai, thứ gì ăn ngon chơi vui cũng đều nghĩ tới em trai trước.
Bởi vì tình cảm của hai chị em cũng thắm thiết nên Đàm Tiểu Ân không thấy có vấn đề gì cả. Tới bây giờ giật mình tỉnh ngộ, cô mới biết thì ra mình vẫn sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Cô chán chường tựa lưng vào cửa, toàn thân mệt mỏi.
Bà Đàm nhốt cô là đã quyết tâm rồi. Không chỉ nhốt cô mà đồ ăn thức uống cũng không đưa tới. Đàm Tiểu Ân không muốn cúi đầu đi xin người đó, đành phải nằm trên giường không nhúc nhích, cứ thế chịu đựng hết một ngày.
Cô chỉ biêt mệt mỏi ôm cái bụng đói réo vang nãy giờ, đầu óc có chút choáng váng. Không biết khi nào trán cô đã rịn đầy mồ hôi, Đàm Tiểu Ân vội cuộn mình lại, trốn trong chăn.
Chẳng biết sao mà lúc này cô lại nghĩ tới Đinh Cẩn.
Nghĩ tới chuyện người mình thích đang ở bên cạnh cô bạn tốt nhất của mình, trái tim cô lại quặn đau từng cơn.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ…
…