Chương 33:
Âu Minh Triết ừm một tiếng, không thể lạnh nhạt hơn được nữa.
Anh cầm khăn ấm trên bàn ăn lên, giúp Đàm Tiểu Ân lau tay, cảnh tượng trước mắt khiến Vũ Minh Hân nhìn vào mà mờ mịt. Cô ta biết Âu Minh Triết là cậu của Đinh Cẩn, nhưng mà, Đàm Tiểu Ân cũng quá thân mật với chú ấy thì phải?
Cứ như người yêu vậy.
Vũ Minh Hân bị ngó lơ tiếp tục mỉm cười bắt chuyện với Âu Minh Triết: “Con tên là Vũ Minh Hân, là bạn học cùng với Đàm Tiểu Ân, lúc còn ở trường, chúng con còn là bạn thân nữa.”
Nghe đến bạn học cùng với Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết cuối cùng cũng chịu ngẩng lên liếc Vũ Minh Hân một cái: “Bạn thân?”
Vũ Minh Hân nói: “Đúng vậy, trước kia Tiểu Ân còn thường xuyên tới nhà con nữa, đúng không, Tiểu Ân?”
Cô ta nói vậy, chuyển hướng chủ đề về phía Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nhìn gương mặt cười tươi như hoa của Vũ Minh Hân, không thể không thừa nhận, Vũ Minh Hân có gương mặt trông rất thân thiện, lại thêm cả kĩ năng diễn xuất trời ban, khiến người ta cảm giác cô ta là một người tốt.
Trước kia Đàm Tiểu Ân bị cô ta lừa như thế đấy.
Lúc đó Vũ Minh Hân đối xử với cô tốt hết chỗ chê, Đàm Tiểu Ân cứ tưởng mình đã gặp được tri âm tri kỷ, bây giờ nhìn lại, trong mắt Vũ Minh Hân, chẳng qua chỉ là bàn đạp để cô ta tiếp cận Đinh Cẩn.
Bây giờ, cô ta cố ý bấu víu quan hệ với mình, quá nửa nguyên nhân là vì mục đích này chứ gì!
Đàm Tiểu Ân nói: “Đúng, trước kia chúng ta là bạn.”
Âu Minh Triết liếc nhìn Đàm Tiểu Ân, phát hiện ra khi nói câu này, Đàm Tiểu Ân rất mất tự nhiên, hoàn toàn không giống phản ứng nên có khi đối diện với bạn thân của mình.
Anh cũng không nói gì nhiều. Truyện được edit bởi nhóm truyen1..one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn web truyen1-one đọc nhé!
Nhưng bà Âu lại nhìn thấy Đinh Cẩn ngồi một góc im hơi lặng tiếng mà hỏi: “Nghe nói lúc trước ở khách sạn cháu đã đuổi Tiểu Ân?”
Đinh Cẩn: “…”
Mấy hôm nay ngày nào cậu cũng phải nghe càm ràm, không ngờ lúc này còn bị lôi ra để giáo huấn.
Cậu không nói gì.
Bà Âu nói: “Đã bảo người một nhà phải chăm sóc lẫn nhau, cháu nhìn cháu kìa… Bắt nạt người trong nhà, còn ra cái thể thống gì nữa.”
“Vâng, cháu biết sai rồi.” Đinh Cẩn nghe càm ràm đến phát phiền, chỉ có thể thỏa hiệp: “Hôm đó cậu đã bảo cháu xin lỗi rồi, mọi người còn muốn cháu thế nào nữa?”
Vũ Minh Hân ngồi bên cạnh Đinh Cẩn, cầm đũa lên mà không tin vào tất cả những gì mình nghe được, họ đi bảo Đinh Cẩn xin lỗi Đàm Tiểu Ân?
Chỉ vì lần trước Đàm Tiểu Ân bị đuổi?
Dựa vào cái gì chứ?
Những người này đều là người nhà của Đinh Cẩn, nhưng trông họ có vẻ thiên vị Đàm Tiểu Ân hơn.
Vũ Minh Hân cảm thấy tam quan của mình được đập đi xây lại lần nữa.
Bà Âu nói: “Tiểu Ân bây giờ là mợ cháu, cháu có không muốn chấp nhận thế nào, con bé cũng là trưởng bối của cháu! Lần sau không được phép bắt nạt con bé, đã nghe rõ chưa?”
Ba chữ “là mợ con” nghe vô cùng chói tai.
Đinh Cẩn liếc mắt nhìn Đàm Tiểu Ân, mỗi lần nghe thấy ba chữ ấy, cậu cảm giác mình đau đớn như bị kim đâm.
Đàm Tiểu Ân ngồi bên cạnh Âu Minh Triết, im lặng ăn cơm, cũng không nói năng gì.
Lúc này Vũ Minh Hân mới hiểu rõ tình hình, hóa ra Đàm Tiểu Ân là mợ của Đinh Cẩn!
Cô ta vốn nghĩ, Đàm Tiểu Ân không thể đi học nữa, sẽ về Hải Thành, mãi mãi không xuất hiện trước mặt cô ta và Đinh Cẩn, nhưng bây giờ…
Đàm Tiểu Ân ngồi bên cạnh Âu Minh Triết, được cả gia đình này coi như bảo bối, nếu như sau này mình thực sự kết hôn cùng Đinh Cẩn, lẽ nào sẽ phải gọi một tiếng mợ mãi sao?
Nghĩ đến đây, toàn thân Vũ Minh Hân cảm thấy không thoải mái.
Đàm Tiểu Ân đi vệ sinh, lúc quay về bị Vũ Minh Hân chặn ở cửa.