Mục lục
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87:

Đàm Tiểu Ân thoáng nhìn Trần Viễn, tuổi ông ta còn lớn hơn Âu Minh Triết, đã sống đến 30 tuổi còn bộ dáng này, có gì đáng kiêu ngạo đâu chứ.

30 tuổi, còn có nhiều người thành công hơn ông ta, chăm chỉ hơn ông ta kia mà.

“Tôi đã có chồng rồi.”

Câu nói này của Đàm Tiểu Ân như tiếng sấm giữa trời quang khiến mọi người ở đây câm nín.

Mẹ Đàm nhìn Đàm Tiểu Ân, hận không thể cho cô ăn bạt tai để tỉnh lại: “nói linh tinh cái gì vậy”

“Con không có nói linh tinh, không phải mẹ muốn gả con cho người khác sao? Con gả luôn rồi, có điều không phải là gả cho ông ta…” Đàm Tiểu Ân nhìn Trần Viễn “xin lỗi, đã khiến mọi người cười chê rồi. Con người tôi rất lười, cũng không thích làm nội trợ, càng không thích chỉ ở nhà chăm coi con cái, cho nên ông hãy đi tìm người khác đi!”

Đàm Tiểu Ân nói rất trực tiếp, cô biết nếu không nói rõ ràng như vậy thì mẹ cô sẽ không hết hi vọng được.

Trần Viễn liền hơi lo lắng, cũng không màng cái gì gọi là phong độ nhân sĩ nữa: “trước đây mẹ cô đã đồng ý, bây giờ lại lật lọng, các người đang lừa đảo đúng không?”

Vốn cho rằng Đàm Tiểu Ân đã chắc chắn là vợ mình, bà Đàm cũng đã nhận sính lễ, không ngờ hôm nay lại thành ra như vậy…

Đàm Tiểu Ân nói: “lời đồng ý là của mẹ tôi, không phải tôi.”

“Đàm Tiểu Ân!” Mẹ Đàm bị tức đến điên người.

Bà ấy đâu ngờ rằng, Đàm Tiểu Ân lại nói những lời khốn nạn như vậy.

Bà vội vàng nói với Trần Viễn: “Nó chưa có kết hôn, sao có thể đã kết hôn được chứ! Các người không nên tin lời nó.”

“Hôm nay chúng tôi về nhà trước đã!” Bà Trần đứng lên, bà ta cũng có sự kiêu ngạo của chính bà, nhìn ra được Đàm Tiểu Ân không có có ý đó cũng không miễn cưỡng nữa.

Loại phụ nữ như vậy bà ta cũng chướng mắt cơ mà.

Bà Đàm thấy tính hình như vậy cũng không giữ người lại nữa, tiễn bọn họ rời đi.

Trần Viễn đi sau lưng bà Trần: “mẹ, tại sao lại đi rồi?”

“không đi còn ở lại cho người ta cười vào mặt à! Quay về mẹ sẽ tìm một cô con dâu tốt hơn cho con. Cô ta chướng mắt con, chúng ta đây còn chưa tỏ ra khinh thường cô ta nữa cơ!”

“Trước đây người Mẹ tìm được đều là bộ dáng gì đâu không!” Trần Viễn không còn gì để nói, Đàm Tiểu Ân là người ông ta thấy hợp mắt nhất rồi.

“Nhưng người ta không thích con!”

Bà Trần kéo con trai bà ta lên xe.

“Đàm Tiểu Ân!” sau khi tiễn người đi, Mẹ Đàm quay lại phòng ăn, trừng mắt Đàm Tiểu Ân đang ngồi đằng kia, hai mắt như phun lửa: “ Chị muốn tức chết tôi mới vừa lòng đúng không? Tâm ý của tôi là vì tốt cho chị nên mới dỗ dành người ta đến như vậy, chị lại khiến người ta tức giận bỏ đi mất.”

“Vì tốt cho tôi?” Đàm Tiểu Ân cười: “Người ta là đang muốn tìm bảo mẫu, không phải là tìm vợ, mẹ cứ như vậy gấp gáp vứt tôi vào hố lửa đúng không?”

Tuy Đàm Tiểu Ân sẽ không gả đi qua, nhưng dường như đã nhìn thấy được tình cảnh sau này khi gả về nhà họ Trần rồi.

Chăm con, làm việc nhà, còn phải siêng năng một tí?

Vậy còn không phải là bảo mẫu chứ là gì?

Đàm Thanh Đức ngồi bên cạnh, đang ăn uống say sưa ngon lành: “Mẹ à, chị không muốn gả thì mẹ đừng bắt chị gả nữa. Với lại còn nhìn cái ông Trần Viễn nọ cũng không có chỗ nào tốt cả.”

Nghĩ đến việc phải gọi Trẫn Viễn là anh rể, cậu đã hơi chịu không nổi rồi huống chi là Đàm Tiểu Ân.

“Con đừng nói dùm nó.” Mẹ Đàm trừng mắt nhìn Đàm Tiểu Ân: “tôi nói cho chị biết, Đàm Tiểu Ân, hôm nay chị như vậy thì đừng trách tôi không cho chị đi học!”

“Mẹ vốn dĩ không muốn cho tôi đi học, không phải sao?” bà ấy đều ở trước mặt mẹ con bà Trần nói cô thành tích không tốt, không muốn học nữa, vậy làm sao có thể cho cô đi học nữa chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK