Chương 46:
Thật ra Dương Nhạc Linh gả hay không gả cũng chẳng sao, vì dù sao giờ Âu Minh Triết và Đàm Tiểu Ân cũng đã đến với nhau rồi.
Điều khiến bọn họ tức giận chẳng qua là thái độ của nhà họ Dương mà thôi.
Nói đến chuyện kết hôn, bà Âu nhìn Đàm Tiểu Ân: “Thời gian kết hôn là vào tháng mười, cũng không còn bao lâu nữa. Tiểu Ân, lúc nào con đưa ta đi gặp bố mẹ con đi!”
Nhà họ Âu rất coi trọng lễ nghi, bà luôn cảm thấy nếu đã muốn kết hôn với Đàm Tiểu Ân thì phải làm đủ tất cả thủ tục, nhất định phải tổ chức đám cưới này thật lớn mới có thể bịt miệng những kẻ độc mồm độc miệng kia.
Thấy bà Âu muốn gặp bố mẹ mình, Đàm Tiểu Ân hơi sửng sốt: “Nhưng bọn họ…”
Đến bây giờ cô vẫn chưa đề cập với bố mẹ chuyện này.
Bà Âu dịu dàng nói: “Nếu con gả tới đây thì tất nhiên ta và bố của Minh Triết phải qua đó gặp bố mẹ con rồi, nếu không họ sẽ cho rằng nhà chúng ta không biết lễ nghĩa.”
Đàm Tiểu Ân đáp: “Không cần phiền phức như vậy đâu, bố mẹ con đều là người bình thường thôi.”
Cô chẳng qua là bị kéo đến làm cô dâu tạm thời thôi, vì để có tiền đi học, cô vốn không nghĩ tới còn phải giới thiệu Âu Minh Triết cho người nhà biết.
Bà Âu cười: “Có bình thường hơn nữa cũng là bố mẹ con. Con yên tâm, những thủ tục lễ nghi cần có chúng ta sẽ làm đầy đủ. Con là con dâu tương lai của gia đình ta, không thể để con thiệt thòi được!”
Đàm Tiểu Ân cúi đầu, cô quả thực không biết phải mở miệng nói với bố mẹ chuyện này như thế nào.
Cô nhìn trộm Âu Minh Triết một cái, hy vọng anh sẽ nói giúp cô, Âu Minh Triết cũng nhìn cô, anh biết tình hình gia đình Đàm Tiểu Ân.
Anh mở miệng nói với bà Âu: “Mẹ cứ chuẩn bị trước đi, con với Tiểu Ân bàn bạc đã rồi sẽ chọn ngày.”
“…” Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, không tin được là chú cũng đồng ý!
Cô còn tưởng rằng anh sẽ từ chối giúp mình.
Cơm nước xong, Đàm Tiểu Ân cùng Âu Minh Triết xin phép lên phòng trước, cô hỏi Âu Minh Triết: “Chú, chú thật sự muốn bố mẹ chú và bố mẹ tôi gặp mặt nhau sao?”
Âu Minh Triết đáp: “Đó là điều bình thường mà!”
“Nhưng… Anh Lý đã gặp mẹ tôi rồi, anh ấy biết mẹ tôi là người như thế nào… Lần này tôi chạy đến đây bà đã rất tức giận rồi, tôi sợ đến lúc đó sẽ khiến mọi người khó xử.” Vừa nói Đàm Tiểu Ân vừa nhìn về phía Lý Sơn là hy vọng anh ta có thể nói giúp mình vài câu.
Chú và người nhà của chú đều chưa gặp người nhà cô, không biết tính cách của mẹ cô, nhưng Lý Sơn đã từng gặp rồi.
Lý Sơn đứng bên cạnh nhưng không tiếp lời, anh ta chỉ nhìn Âu Minh Triết.
Chuyện lân trước đến nhà họ Cố, sau khi về anh cũng có báo cáo với Âu Minh Triết nên Âu Minh Triết cũng hiểu tình hình.
Âu Minh Triết quyết định như vậy chắc là cũng có ý riêng của mình.
Âu Minh Triết nói: “Kết hôn là chuyện lớn, sớm muộn gì cũng phải nói với bố mẹ em. Hôm đó mọi người cùng nhau ăn cơm, bà ấy sẽ không làm gì em. Nếu như bà ấy còn tức giận, thì vẫn còn có tôi đây, không phải sao?”
Đàm Tiểu Ân còn lấn cấn: “Nhưng…”
Cô vẫn cảm thấy như vậy không ổn lắm.
Vốn dĩ là chuyện nhà mình lại khiến chú bị liên lụy, thật quá mất mặt.
Mặc dù lúc đầu Âu Minh Triết để cô làm vợ anh, nói muốn cô trả ơn, nhưng Đàm Tiểu Ân cảm thấy mình không những không giúp được gì mà ngược lại còn gây thêm cho anh một đống phiền toái.
Lý Sơn thấy Đàm Tiểu Ân do dự bèn nói: “Có anh Âu ở đây, không sao đâu, cô cứ tin anh Âu đi!”
Ngay cả Lý Sơn cũng nói vậy, Đàm Tiểu Ân cũng không biết nói gì hơn.
Trước đây khi ra khỏi nhà, cô còn định tạm thời không về nhà gặp bố mẹ, kết quả…
Cô muốn khóc luôn rồi!
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, anh ngẩng đầu lên nói với Lý Sơn: “Cậu đi làm việc đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi.”
“Vâng.”