Mục lục
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97:

Có điều, Âu Minh Triết cũng không hối hận.

Nếu không tận mắt thấy được, có lẽ anh sẽ luôn không hiểu được mẹ Cố Tiểu Ân là một người như thế nào, giờ đã tận mắt chứng kiến, anh chẳng những không trách cô, mà, càng thương cô hơn.

Nếu đổi thành người khác, có một người mẹ như vậy thì sớm đã bị ép đến điên rồi?

Lúc này, anh chỉ càng muốn bảo vệ cô.

Cố Tiểu Ân cúi đầu thấp thỏm nói: “Nếu không thì, chuyện kết hôn coi như xong!”

Khi cô vừa nói xong câu này, liền cảm nhận được không khí quanh Âu Minh Triết như lạnh xuống.

Anh nhìn Cố Tiểu Ân, giọng nói lạnh như băng: “Em…hối hận đúng không?”

Đương nhiên là Cố Tiểu Ân không có ý này.

Cô nhìn Âu Minh Triết: “em rất vui vì có thể quen biết chú, đó là phúc phần của em. Nhưng mà, chú đối tốt với em như vậy, em thật lòng không muốn chú vì em mà chịu ủy khuất chuyện gì.”

Cố Tiểu Ân không có chút tự tin nào có thể thuyết phục được ba mẹ mình, không thể nào lựa chọn xuất thân của mình.

Bất kể từ điểm nào, cô luôn cảm thấy được mình không có tư cách gì để làm cô dâu của Âu Minh Triết.

Âu Minh Triết nhìn cô đầy nghiêm túc, giọng nói rét căm căm: “Tôi chán ghét người nào nuốt lời.”

Anh đã bị Dương Nhạc Linh thất hứa một lần, nếu Cố Tiểu Ân giờ lại như thế, anh sẽ hận cô.

Âu Minh Triết anh không phải là thiên sứ, cũng không tốt bụng như Cố Tiểu Ân đã nghĩ.

Anh không tha thứ cho sự phản bội!

Giọng nói lạnh lùng của anh khiến Đàm Tiểu Ân ngơ người một chốc, Đàm Tiểu Ân không ngờ đã đến nước này Âu Minh Triết vậy mà vẫn muốn cô làm cô dâu của anh hay sao?

Rõ ràng những lời của mẹ cô hôm nay đã nói đến quá đáng như vậy rồi.

Nếu đổi thành là người khác, đã sớm tức giận đến nỗi không ngó ngàng gì cô rồi, cũng sẽ đuổi cổ cô ra khỏi nhà lâu rồi?

Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết: “Những lời mẹ em nói, chú không thấy giận sao?”

Âu Minh Triết nhìn bộ dáng thiếu tự tin của Đàm Tiểu Ân, chẳng lẽ cô đang sợ bởi vì mẹ cô mà anh lại trút giận sang cô?

Đôi mắt đen nhánh của anh ngắm nhìn Đàm Tiểu Ân: “Không được nghĩ nhiều như vậy, những lời mà mẹ em nói, tôi sẽ không đổ lại đầu em đâu.”

Đàm Tiểu Ân rủ xuống mí mắt, lời an ủi của Âu Minh Triết cũng không khiến tâm trạng của cô tốt hơn chút nào: “Nhưng, còn ba mẹ chú thì sao? Còn có chị Du nữa, dù bọn họ giống chú vậy không trách em, nhưng em vẫn cảm thấy có lỗi với họ.”

Nếu con người có thể lựa chọn xuất thân của mình vậy thì tốt biết bao?

Đàm Tiểu Ân không mong đợi bà mẹ mình có nhiều tiền, cũng không mong đợi mình có thể làm con nhà giàu, nguyện vọng lớn nhất của cô, chỉ là ba mẹ mình có thể giống như một cặp ba mẹ bình thường: khi cô không muốn đi học thì ép buộc cô học, vì tương lai của cô mà lo lắng…mà không phải giống như bây giờ, cho rằng cô chỉ là một con nhóc, đi học không có tương lai gì, nhất định phải bắt cô lấy chồng.

Âu Minh Triết nhìn bộ dáng hổ thẹn của Đàm Tiểu Ân, biết rằng cô là một người đầy lòng trách nhiệm, dù cho mọi người không trách cô nhưng cô vẫn cảm thấy mình phải nhận trách nhiệm trong chuyện này.

Anh duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ trán cô: “thật sự cảm thấy áy náy lắm sao?”

“ừm.” Đàm Tiểu Ân gật đầu.

Đâu chỉ áy náy không, cô áy náy đến muốn chết đi được ý!

Thần sắc Âu Minh Triết nghiêm túc: “Cảm thấy bản thân rất có lỗi với tôi?”

“Ừm ừm.”

Thấy bộ dáng gật đầu của cô, Âu Minh Triết nói: “Vậy hôn tôi một cái! Hôn một cái thì tôi sẽ tha thứ cho em vậy.”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK