Chương 5:
Hiện tại tuy chân của anh đã tàn phế, nhưng nếu anh thật sự muốn thì không phải là không tìm được ai.
Đàm Tiểu Ân nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin.
Xin người, năm nay cô mới mười tám thôi!
Mặc dù ông chú này trông có vẻ trẻ trung tuấn tú, nhưng cô nghe bác giúp việc lúc trước từng bảo, năm nay ông chú đã hai mươi tám tuổi rồi.
Trời ơi hơn cô hẳn mười tuổi đấy!
Sao cô có thể lấy một người đàn ông lớn hơn cô gần một giáp cho được?
Cả hai người đều rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Đàm Tiểu Ân im lặng, đứng nguyên tại chỗ không biết nên làm thế nào.
Một lúc lâu sau, Âu Minh Triết trước mặt cô trầm ngâm một tiếng, tự cười giễu mình.
Quả nhiên kiểu con gái khỏe mạnh trẻ tuổi như Đàm Tiểu Ân sẽ không bao giờ coi trọng một gã đàn ông tàn phế như anh.
Anh bình tĩnh nói: “Cô đi đi.”
Sau này đừng tới nữa.
…
Không biết từ lúc nào bên ngoài cửa sổ trời đã đổ mưa tầm tã, Đàm Tiểu Ân không mang ô, dù muốn đi ngay lập tức cũng không thể, cuối cùng đành phải trú ở đây thêm một lúc nữa.
Cô ngồi trên ghế sô pha, không nhịn được nhìn Âu Minh Triết.
Nói thật, tuy Âu Minh Triết hơi lớn tuổi một chút, nhưng mặt mày lại anh tuấn ngời ngời. Hai hàng lông mày khí khái như lưỡi kiếm, đôi mắt sáng như sao, góc nghiêng kiên nghị như tạc tượng và khuôn cằm đẹp đẽ khiến người ta không nỡ dời mắt đi.
Đàm Tiểu Ân cứ vậy ngẩn ngơ.
Cô đang nghĩ, nếu không mượn được tiền đi học, cuối cùng chẳng phải vẫn bị mẹ ép lấy một lão già khác hay sao?
Có khi lão ta còn xấu tới mức không ra thể thống gì.
Với lại lúc nghĩ tới tên khốn Đinh Cẩn mới đá cô ban nãy, chuyển sang hẹn hò Vũ Minh Hân, tâm tình Đàm Tiểu Ân lại càng sa sút.
Nghĩ tới tương lai không có lấy một tia hy vọng của mình, Đàm Tiểu Ân bỗng cảm thấy chẳng thà gả luôn cho ông chú này đi!
Đàm Tiểu Ân đứng dậy đi tới trước mặt Âu Minh Triết, hỏi: “Chú ơi, chỉ cần gả cho chú là tôi có thể tiếp tục được đi học à?”
Âu Minh Triết đờ người ra: “Cô… đồng ý rồi?”
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý lấy chú.”
Đàm Tiểu Ân lôi hết dũng khí của mình ra để nói đồng ý.
Khi Lý Sơn đưa thỏa thuận kết hôn tới trước mặt cô, cô vẫn còn cảm thấy hoảng hốt đôi phần.
Trước những tờ giấy trắng mực đen đang chờ mình ký tên, bàn tay cầm bút của cô khe khẽ run rẩy, nhưng sau đó lại kiên định đặt bút ký không do dự thêm nữa.
Lý Sơn cất thỏa thuận đi, giải thích: “Bây giờ cô mới mười tám tuổi, chưa thể đăng ký kết hôn, phải chờ hai năm nữa mới được.”
Nghe vậy, Đàm Tiểu Ân bèn nói: “Trên chứng minh thư tôi đã hai mươi tuổi, bây giờ có thể đi đăng ký được rồi.”
Lý Sơn rất ngạc nhiên: “Vậy thì được, vừa đủ tuổi.”
Xem ra cô bé này nhất định là sẽ trở thành vợ của anh Âu rồi.
Đúng là ông trời ưu ái mới có thể gả cho anh Âu.
“Chẳng qua… Cô chắc chắn không cần nói với người nhà cô một tiếng sao?”
Lý Sơn không biết đã xảy ra chuyện gì đã đẩy một cô gái mười tám tuổi phải quyết định như vậy.
Đàm Tiểu Ân cười cay đắng.
“Không cần đâu. Người nhà tôi… Sẽ đồng ý thôi.”
Nhìn nụ cười của Đàm Tiểu Ân, Lý Sơn cảm thấy hơi khó chịu. Anh ta nói: “Nếu đã vậy thì cô xem thử khi nào có thời gian thì dọn tới đây ở chung với anh Âu đi.”
“Hả?” Đàm Tiểu Ân sửng sốt.
Mới ký tên xong mà đã phải dọn tới đây sống chung rồi sao?