Mục lục
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8:

Không biết đã qua bao lâu, đến khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại. Cô ngơ ngác nhìn trần nhà rõ ràng là hoa lệ hơn phòng mình quá nhiều.

Đây là đâu?

Cô đỡ người ngồi dậy, đầu còn hơi choáng váng, bụng đói tới mức chân tay mềm nhũn.

Cô nhìn chung quanh, nhất thời không đoán được mình đang ở đâu.

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Vừa thấy người đến, Đàm Tiểu Ân ngẩn ra: “Chú!”

Không ngờ lại là Âu Minh Triết!

Lúc này Âu Minh Triết đang đẩy xe lăn vào phòng, Lý Sơn đi theo phía sau.

Sau khi thấy Đàm Tiểu Ân tỉnh lại, cặp lông mày vẫn nhíu lại của Âu Minh Triết cuối cùng cũng giãn ra. Anh đẩy xe lăn đi đến trước giường của Đàm Tiểu Ân, bảo Lý Sơn đứng đưa chiếc khăn mặt ấm tới đây rồi cẩn thận lau tay giúp Đàm Tiểu Ân.

Khi khăn nóng lau qua lòng bàn tay cô, trong lòng Đàm Tiểu Ân cũng trở nên ấm áp.

Cô nói: “Là chú đã đón tôi ra à? Cảm ơn chú!”

Âu Minh Triết nghe vậy, nói bằng giọng nghiêm túc: “Em bị bệnh, tại sao lại không đi khám bác sĩ?”

Đàm Tiểu Ân sửng sốt. Sao cô có thể nói là bị mẹ nhốt trong phòng nên mới không thể đi khám bác sĩ được, đành phải làm bộ như lơ đễnh nói: “Chỉ là cảm nhẹ thôi mà, không sao đâu.”

“Có bao nhiêu bệnh nhẹ cuối cùng lại thành bệnh nặng đấy. Em đã mười tám tuổi rồi, phải học được cách chăm sóc cho bản thân mình.” Rõ ràng Âu Minh Triết không hề hài lòng với đáp án này, ánh mắt anh nhìn Đàm Tiểu Ân chẳng đồng tình chút nào.

Đàm Tiểu Ân cười ngượng ngùng.

Cô biết Âu Minh Triết đang quan tâm mình nên làm nũng: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn chú!”

Dứt lời, cái bụng vẫn bị bỏ đói của cô lại kêu ùng ục mấy tiếng.

Gương mặt cô chợt đỏ ửng, không dám nhìn sắc mặt của Âu Minh Triết.

Âu Minh Triết không nói gì cả, chỉ sai Lý Sơn đằng sau: “Đi nấu ít đồ ăn mang tới đây.”

“Vâng.”

Lúc ra ngoài, Lý Sơn tiện tay đóng cửa lại.

Anh ta không ngờ rằng anh Âu lại để ý tới cô nhóc kia như vậy.

Vốn đã bảo cô nhóc mấy ngày này chuyển tới đây ở, không ngờ chẳng thấy bóng dám cô nhóc đâu cả. Anh sợ cô bé này chạy trốn, làm tổn thương tình cảm của anh Âu nên mới tức tốc đến nhà họ Đàm một chuyến.

Không ngờ lại tìm thấy Đàm Tiểu Ân đang sốt cao ngất ở trong phòng.

Vừa nghe thấy Đàm Tiểu Ân bị ốm, anh Âu đã cuống cuồng hết cả lên, không để ý tay chân bất tiện mà nhất định đòi đích thân đến chăm sóc cho cô gái này.

Đây là lần đầu tiên Lý Sơn thấy Âu Minh Triết để ý tới một cô gái đến mức này.

Cho dù là Dương Nhạc Linh cũng chưa từng được đối xử như thế.

Không ngờ bộ dáng của anh Âu khi chiều vợ lại là thế này.

Lý Sơn mỉm cười, lại cảm thán cô nhóc Đàm Tiểu Ân này thật đúng là ông trời ưu ái.

Sau khi dùng xong thức ăn mà Lý Sơn đưa tới, Đàm Tiểu Ân sờ cái bụng no nê của mình, lại nói một tiếng cảm ơn.

Âu Minh Triết mỉm cười: “Em là vợ tôi, không cần khách khí với tôi như vậy đâu.”

“Vâng.” Đàm Tiểu Ân không nhịn được đỏ mặt.

Cô nhớ tới lúc ăn cơm, Âu Minh Triết kể rằng Lý Sơn đến nhà cô đưa cô tới đây, cô bèn hỏi: “Anh Lý, anh đã gặp mẹ tôi chưa vậy?”

Sao mẹ cô lại đồng ý họ dẫn cô đi vậy?

Có vẻ như Lý Sơn nhớ tới chuyện không tốt nên thoáng lúng túng nói: “Mẹ cô nói là muốn gọi cảnh sát.”

Đàm Tiểu Ân biết chắc chắn là mẹ mình làm khó anh ấy, bèn cúi đầu áy náy nói: “Xin lỗi, tôi gây phiền toái cho anh rồi.”

Lý Sơn lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK