Chương 30:
Vũ Minh Hân cười cười: “Không cần đâu ạ.”
Bà Âu cũng mặc kệ hai người họ, sau đó đi làm việc của mình.
Vũ Minh Hân không thể kiềm chế được nữa, hỏi thẳng Đinh Cẩn: “Trước kia Đàm Tiểu Ân từng đến đây à?”
“Từng đến.”
“Sao em không biết chuyện này?” Khi Đàm Tiểu Ân hẹn hò với Đinh Cẩn, bất cứ chuyện gì, cô ta cũng biết rõ mười mươi.
Nếu như Đàm Tiểu Ân từng đến nhà Đinh Cẩn, không thể nào không nói với cô ta.
Trừ khi là chuyện xảy ra sau khi họ đã chia tay…
Đinh Cẩn liếc mắt nhìn Vũ Minh Hân với vẻ mất kiên nhẫn: “Hai người không phải bạn bè à? Em hỏi anh làm gì?”
Anh cũng rất muốn biết, làm sao mà Đàm Tiểu Ân lại ở bên cậu của mình!
Vũ Minh Hân nghẹn lời, chuyện cô ta và Đàm Tiểu Ân trở mặt, cô ta không nói với Đinh Cẩn, Đinh Cẩn tưởng rằng họ vẫn còn là bạn bè.
Mà trên thực tế, sau khi biết được bộ mặt thật của Vũ Minh Hân, Đàm Tiểu Ân đã xóa luôn cả nick Messenger của Vũ Minh Hân rồi.
…
Âu Châu Du đang ở trong phòng của Âu Minh Triết: “Em thực sự không muốn khám à? Mẹ tìm vị bác sĩ này về cho em, người ta là chuyên gia chữa chỗ đấy đấy. Em nói xem, không vì Tiểu Ân, em cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ! Đây là chuyện lớn cả đời người mà.”
Âu Minh Triết nhìn Âu Châu Du chằm chằm, ánh mắt anh rất phức tạp.
Âu Châu Du nói: “Em nhìn chị làm cái gì? Chị cũng vì muốn tốt cho em thôi! Em không biết, vì chuyện của em mà ba mẹ đã lo lắng tới mức nào. Em cũng không thể tự bỏ cuộc chứ, đúng không nào?”
“Ra ngoài.” Âu Minh Triết cuối cùng lạnh lùng phun ra hai chữ ấy.
“Minh Triết!” Âu Châu Du vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Em bắt buộc phải học cách đối mặt với chuyện này, nếu như em không học cách đối mặt thì mãi mãi cũng không khá lên được, có biết không hả? Tại sao Dương Nhạc Linh bỏ đi, chẳng phải vì biết em không được ở khoản ấy rồi sao! Bây giờ Tiểu Ân vẫn chưa biết, nếu như con bé biết rồi…”
“Có đi không?” Âu Minh Triết nghiêm nghị trừng mắt nhìn cô, Âu Châu Du khựng lại, sau cùng vẫn khá là sợ anh: “Thôi thôi, chị đi vậy!”
Hầy, cô nói một thôi một hồi, Âu Minh Triết vẫn không nghe lọt tai.
Cũng phải, đàn ông mà, có mấy người chịu thừa nhận mình không ổn ở khoản ấy chứ?
…
Âu Châu Du đi ra khỏi phòng, vừa vặn gặp ngay Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân bưng đĩa hoa quả, chào hỏi với Âu Châu Du: “Chị ạ.”
“Tiểu Ân.” Âu Châu Du cười cười, bước xuống tầng.
“Chú ơi, tôi mang hoa quả đến cho chú này.” Đàm Tiểu Ân bước vào phòng, nhìn thấy Âu Minh Triết đang ngồi ở đấy.
Âu Minh Triết đáp: “Em ăn đi.”
“Tôi vừa ăn no căng bụng ở dưới tầng rồi.”
Âu Minh Triết ngẩng đầu nhìn Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân mặc đồ rất đơn giản, áo T-shirt và váy ngắn, quần áo của cô không đắt đỏ, toàn mua từ trên mạng, nhưng vóc dáng cô dong dỏng cao lại rất gầy, cho nên nhìn rất nịnh mắt.
Âu Minh Triết vẫn luôn coi cô như một cô nhóc, cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Ban nãy Âu Châu Du lải nhải liên hồi trước mặt anh, anh mới coi cô như một người phụ nữ mà xem xét lại lần nữa.
Không nghĩ đến thì thôi, vừa nghĩ tới, chỗ nào đó ở bụng dưới bỗng chốc căng lên.
Đàm Tiểu Ân đứng trước mặt anh, một tay bưng đĩa hoa quả, một tay cầm nĩa, đút hoa quả cho anh: “Chú, tôi đút chú nhé!”
Cô vươn tay tới, khoảng cách của hai người rất gần, phong cảnh đập vào mắt Âu Minh Triết chỉ còn lại phần xương quai xanh gầy gầy mảnh mảnh, còn có cả… xuống dưới nữa, là chỗ nào đó trông mềm mềm…