Chương 75:
Lửa giận của Âu Châu Du chẳng những không hướng về Đàm Tiểu Ân, ngược lại toàn bộ đều nhắm vào cô ta.
Dựa vào đâu kia chứ?
Rõ ràng là Đàm Tiểu Ân quyến rũ Đinh Cẩn, sao lại tức giận với cô ta?
Âu Châu Du nói: “Vũ Minh Hân, mẹ cô không dạy cho cô, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói bậy bạ hay sao? Tiểu Ân là Mợ nhỏ của Đinh Cẩn, cho dù ăn chung cơm bên ngoài, gặp nhau nói đôi câu, có thể nói lên điều gì? Cô chụp lại những tấm hình này, còn chạy đến trước mặt cậu thêm mắm dặm muối… Cô là muốn tất cả mọi người cười nhạo nhà họ Âu chúng tôi hay sao?”
Đừng thấy Âu Châu Du ở nhà dịu dàng ôn nhu, ở bên ngoài, cô ấy có đến hàng chục công ty, rất có kinh nghiệm giáo huấn người khác.
Ngay cả Đàm Tiểu Ân cũng cảm thấy sửng sốt, huống chi là Vũ Minh Hân vốn không tiếp xúc nhiều với Âu Châu Du.
Vũ Minh Hân ấm ức nói: “Dì, tôi không có…”
“Cô không có sao?” Âu Châu Du cười lạnh một tiếng. “Cô mới vừa rồi không phải nói Đàm Tiểu Ân quyến rũ Đinh Cẩn?”
“Đó là bởi vì, Đàm Tiểu Ân thật sự…”
“Thật sự cái gì?” Âu Châu Du nghiêm nghị nhìn Vũ Minh Hân, nhìn đến mức Vũ Minh Hân một chữ cũng không nói ra được…
Đừng nói những thứ này đều là cô ta tự bịa ra, cho dù toàn bộ có là thật, vì mặt mũi, Nhà họ Âu cũng sẽ không thừa nhận.
Bọn họ chính là quyết tâm che chở Đàm Tiểu Ân.
Vũ Minh Hân thấy không thể nói rõ ràng với Âu Châu Du, không thể làm gì khác hơn lại nhìn về phía Âu Minh Triết. “Chú Âu…”
Âu Minh Triết gọi cô ta tới, chứng minh anh hẳn là tin lời cô ta, cho nên, cô hy vọng Âu Minh Triết lúc này có thể nói đỡ mình vài câu.
Thế nhưng sau khi nhìn về phía Âu Minh Triết, Vũ Minh Hân lại càng cảm thấy một sự lạnh lùng sâu sắc tỏa ra từ người anh.
Âu Minh Triết nhìn Vũ Minh Hân, ánh mắt lạnh như băng, tựa như đang nhìn một vai hề.
Vũ Minh Hân lúc này mới hiểu được, anh ấy mời mình tới là muốn tìm mình tính sổ?
Cô ta cam chịu cúi đầu xuống, “Là tôi nghĩ sai rồi!”
Cô ta lúc này nếu như còn không biết cúi đầu, liền chứng minh bản thân quá ngu ngốc.
Đáng tiếc Triệu Gia Trạm không có đần như vậy.
Thấy vậy, Âu Châu Du cũng coi như trút được hơi giận, cô lãnh đạm nói với Vũ Minh Hân: “Cô hôm nay hãy đi về trước đi! Người một nhà chúng tôi đều ở đây, cũng không giữ cô ở lại dùng cơm nữa.”
Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, Âu Châu Du không coi cô ta là người một nhà.
Vũ Minh Hân còn muốn nói gì đó, Đinh Cẩn đã đứng lên: “Tôi đưa cậu về.”
Ai bảo Vũ Minh Hân là bạn gái cậu ta chứ?
Đến lúc này, cậu ta vẫn không quên giải vây cho Vũ Minh Hân.
Nhìn hai người này, Đàm Tiểu Ân châm chọc nhếch khóe miệng, thật đúng là xứng đôi!
Vũ Minh Hân thấy vậy, vội vội vàng vàng đuổi theo bước chân Đinh Cẩn.
Mặt trời lên cao, bên ngoài thời tiết rất nóng, Vũ Minh Hân đi theo sau lưng Đinh Cẩn, càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, chỉ thiếu điều chưa bụm mặt khóc lớn một trận.
Đinh Cẩn dừng ở bên cạnh xe, nhìn Vũ Minh Hân nói: “Những hình kia, là cậu gửi cho cậu của tôi?”