Chương 17:
Đàm Tiểu Ân bận rộn tới khuya mới tan tầm.
Cô không về nhà họ Âu mà đến một căn nhà ở chỗ khác trong Kinh Châu của Âu Minh Triết.
Bởi vì Âu Minh Triết sợ Đàm Tiểu Ân ở nhà Âu không quen nên từ mấy ngày trước, anh đã bảo Đàm Tiểu Ân chuyển ra ngoài với anh.
Vừa về nhà, Đàm Tiểu Ân đã thấy đèn trong nhà sáng lên. Cô ngẩn ra, dè dặt vào nhà thì thấy trong phòng khách, người đàn ông ngồi trên xe lăn quay lưng về phía cô, đầu hơi nghiêng như thể đang ngủ vậy.
Là chú à?
Sao hôm nay lại trở về rồi?
Mấy ngày trước đó Âu Minh Triết vẫn bận bịu bên ngoài, rất ít khi thấy anh ở nhà nên Đàm Tiểu Ân mới dám yên tâm ra ngoài làm thêm.
Sợ bị Âu Minh Triết mắng nên cô bước chậm về phía trước. Chỉ thấy trên đùi Âu Minh Triết có đặt một quyển sách, đã lật xem được một nửa. Dời mắt lên trên là đôi môi mỏng khêu gợi cùng với đôi mắt nhắm chặt của Âu Minh Triết.
Lông mi vừa dài vừa cong.
Ngay cả ngủ mà cũng đẹp trai thế.
Đàm Tiểu Ân ngồi một bên, bất chợt nhìn mà mê mẩn.
“Đã về rồi à?”
Mãi cho tới khi bên tai vang lên giọng nói trầm thấp mê người của người đàn ông, cô mới hoàn hồn lại: “Chú… Chú dậy khi nào vậy?”
“Lúc em về thì tôi đã dậy rồi.” Âu Minh Triết mỉm cười, vươn tay vuốt tóc Đàm Tiểu Ân: “Đi đâu mà về trễ thế?”
“Tôi… Đi dạo quanh quanh thôi mà.”
Đàm Tiểu Ân sợ Âu Minh Triết sẽ phản đối cô ra ngoài làm thêm nên đành phải bịa chuyện.
Thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô, Âu Minh Triết nói: “Em hết ốm rồi à?”
“Vâng vâng, hết từ lâu rồi!” Đàm Tiểu Ân ngoan ngoãn nói: “Sao hôm nay chú về mà không báo cho tôi một tiếng trước vậy?”
Âu Minh Triết sợ để Đàm Tiểu Ân ở lại một mình trong nhà sẽ bị chán chết nên sau khi bận việc xong mới mau chóng về nhà gấp. Kết quả không ngờ rằng cô căn bản là không có ở nhà.
“Muốn tạo bất ngờ cho em.” Anh nói một cách tùy ý, nhìn thân thể nhỏ gầy của Đàm Tiểu Ân, nói: “Ăn cơm chưa?”
Đã khuya như vậy, chắc chắn Đàm Tiểu Ân đã ăn rồi. Nhưng mũi cô rất thính, từ khi bước vào nhà, cô đã loáng thoáng ngửi thấy mùi bơ.
Lúc này nghe Âu Minh Triết hỏi vậy, cô tự nhiên đáp: “Tuy rằng tôi đã ăn rồi, nhưng tôi ngửi thấy mùi bơ. Có phải là chú đã mua bánh ngọt không vậy?”
“Nhóc ma lanh.” Âu Minh Triết bật cười. Lúc trở về, anh đã bảo Lý Sơn tiện tay mua một cái bánh ngọt bỏ vào tủ lạnh: “Trong tủ lạnh đấy, đi lấy đi.”
Nghe vậy, Đàm Tiểu Ân hân hoan nhảy nhót đi lấy bánh ngọt.
Âu Minh Triết nhìn dáng vẻ vui sướng của cô, cười lắc đầu.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Đàm Tiểu Ân lấy bánh ngọt ra, đặt lên bàn, cầm dao cẩn thận cắt thành bốn miếng, lấy một miếng đưa cho Âu Minh Triết.
“Mình cùng ăn đi chú.”
“Tôi không cần đâu.”
Anh không thích ăn mấy thứ ngọt ngào như thế này.
“Vậy thì tiếc quá.” Đàm Tiểu Ân thu tay lại.