Chương 37:
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng: “Vậy là, cậu tin lời cô ta nên mới cầm tiền tới muốn đuổi tôi đi?”
Cô nhìn tấm thẻ ngân hàng nằm lặng lẽ trên mặt bàn, cảm thấy thật mỉa mai.
Có vẻ Vũ Minh Hân nói gì cậu ta cũng tin, nhưng cho đến bây giờ cậu ta chưa từng tin tưởng cô.
Đinh Cẩn nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Ân, giễu cợt: “Chẳng lẽ không đúng à? Đừng nói là cô thật sự yêu cậu tôi, tôi không tin!”
Người Đàm Tiểu Ân thích hẳn là cậu! Là cậu mới đúng!
Cậu ta không tin yêu nhau lâu như vậy mà trong lòng Đàm Tiểu Ân không có chút vị trí nào cho cậu.
Từng lời của Đinh Cẩn đối với Đàm Tiểu Ân mà nói như một sự sỉ nhục.
Cảm giác như bản thân bị người ta lột sạch quần áo, bị lăng nhục trước đám đông vậy.
Có thể là vì từ trước cho tới nay, cô luôn muốn giữ thể diện trước mặt Đinh Cẩn.
Rõ ràng nhà rất nghèo nhưng lại không cho cậu biết.
Rõ ràng nhà không có tiền nhưng đến ngày lễ vẫn cố gắng đi làm thêm để kiếm tiền mua quà tặng cậu.
Yêu cậu, cho dù cô có vất vả thế nào đi nữa, khó khăn thế nào đi nữa cô cũng chưa từng muốn vay tiền cậu.
Cô cố chấp như vậy, chỉ là vì muốn ở trước mặt người mà mình thích, giữ lấy một chút tôn nghiêm.
Thế nhưng bây giờ ở trong mắt cậu ta, cô lại biến thành một người phụ nữ vì tiền mà có thể làm tất cả.
Mặc dù nói cô thích tiền cũng không sai, nhưng cô không muốn bị cậu coi thường.
Cô nói với Đinh Cẩn: “Vũ Minh Hân nói gì, cậu tin cái đó. Cậu tự suy nghĩ lại một chút xem, chúng ta quen nhau lâu như vậy tôi có lấy một đồng tiền nào của cậu không? Đinh Cẩn, tôi thật sự không hiểu tại sao trước kia tôi lại thích cậu! Cậu đúng là một con heo!”
Cô đã ngốc, không ngờ Đinh Cẩn còn ngu ngốc hơn cô, bị Vũ Minh Hân lừa gạt mà đến bây giờ vẫn còn tin tưởng như vậy, vẫn không mảy may nghi ngờ.
Bị Đàm Tiểu Ân mắng là heo, sắc mặt Đinh Cẩn khó coi: “Như vậy nghĩa là cô đến nhà họ Vũ không phải để vay tiền, là cô ấy nói oan cho cô?”
“…” Đàm Tiểu Ân đáp: “Tôi đi vay tiền thì sao? Tôi thiếu tiền thì sao? Anh yên tâm, cho dù có chết đói tôi cũng không bao giờ lấy một đồng nào của anh đâu.”
Đàm Tiểu Ân nhìn tấm thẻ trên bàn, cảm thấy mình và người đàn ông này đã không còn gì để nói nữa rồi.
Cậu ta đã bị Vũ Minh Hân tẩy não, cho dù cô có giải thích thế nào đi nữa thì cũng không có chút ý nghĩa gì đối với cậu ta cả.
Cậu ta không còn là Đinh Cẩn mà cô biết nữa, giờ cậu ta không khác gì một con chó Vũ Minh Hân nuôi mà thôi!
Cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với người này nữa, cô đẩy Đinh Cẩn sang một bên, đi ra ngoài, Đinh Cẩn giơ tay muốn cản cô lại nhưng đúng lúc đó bà Âu từ bên ngoài bước vào.
Thấy Đàm Tiểu Ân rời đi, bà Âu đi tới nhìn Đinh Cẩn cảnh giác: “Con lại bắt nạt Tiểu Ân hả? Con bé vừa mới đọc sách ở đây, tại sao con vừa đến là con bé đi mất rồi?”
Đinh Cẩn: “…”
Cậu ta nhìn bà ngoại thiên vị của mình: “Tại sao lại là con bắt nạt cô ấy, rõ ràng là cô ấy bắt nạt con mà.”
“Sao con bé bắt nạt con được? Mà cho dù có bắt nạt con thì con cũng phải chịu. Không phải con không biết tình trạng của cậu con bây giờ, nếu làm cậu con tức giận bỏ đi, bà sẽ hỏi tội con đấy.” Trong câu nói cuối cùng, giọng bà có chút xót xa.
Từ sau khi Âu Minh Triết xảy ra chuyện, mọi người trong nhà đều không mấy vui vẻ. Nếu so với cậu, thì chẳng qua Đinh Cẩn chỉ là mất đi Đàm Tiểu Ân thôi, có vẻ vẫn chưa phải là thảm lắm.
Đinh Cẩn nhìn phản ứng của bà ngoại, cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối, Âu Minh Triết và Lý Sơn về hơi muộn, lúc anh về nhà bà Âu và mọi người đang ăn cơm, nhưng Đàm Tiểu Ân không có ở đó.
Anh hỏi: “Tiểu Ân đâu?”
Bà Âu đáp ngay: “Hình như chiều nay con bé và Tiểu Cẩn to tiếng nên bây giờ không được tự nhiên, mẹ cho người gọi con bé xuống ăn cơm mà con bé cũng không xuống.”
Âu Minh Triết nhìn sang Đinh Cẩn: “Chuyện gì vậy, con lại gây họa?”
“Con không có.” Đinh Cẩn giải thích: “Con thật sự không bắt nạt gì cô ấy, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu con được không?!”