- Không sao, Viên lão tiên sinh không nể mặt ai cả, tính số hoàn toàn xem tâm tình, nếu tâm tình tốt đoán ba lần, tâm tình không tốt thì mấy chục năm không xem lần nào, hôm nay đám nhỏ không tới lượt cũng không sao, chúng ta đợi lần sau.
- Ông ấy nói là hai đứa bé có phúc, còn tặng hai hai cái tượng ngọc, nhưng không nói sau này chúng thế nào.
Vân Diệp ủ rũ nói, tất nhiên chuyện nói Lão Ngưu đoạn tuyệt tử tôn không nói ra.
Lão Ngưu lật xem hai người ngọc trên cổ hai đứa bé:
- Vừa xem là biết đồ nạp phúc, báo bối đấy, sau này không thể làm mất, đây là số mệnh.
Nhân lúc Lão Ngưu cao hứng, Vân Diệp lặng lẽ đi tới phía trước, không nghĩ mình lại chuốc phiền vào thân, hai đứa bé này có phúc, vậy mình là cái gì? Đại phúc?
Vừa rồi nghiên cứu kỹ lời quỷ quái của lão gia, phát hiện lời ông ta toàn loại ỡm à trái phái đều đúng, cái gì mà gọi là đã thành chân long? Có ngon ông kiếm đầu rồng đặt lên đĩa xem?
Còn kỳ lân gì chứ? Con mẹ nó trước kia thấy rồi, là con lợn đóng giả, giao long là cá sấu chứ cái gì? Đậu Yến Sơn giết một con, người Nhạc Châu giết vô số, túi sách của nữ tử Trường An đa phần là da giao long đấy, hiếm lắm sao? Cổ rồng vai phượng? Cổ Lý Khác vốn chẳng dài hơn người khác, giờ lại càng ngắn.
Nói không chừng chuyện là do lão già này, Trường Tôn thị có khi chẳng bệnh gì nặng, ai biết vì sao xảy ra chuyện, có khi lão già vì dự ngôn của mình linh nghiệm mà ra tay.
Ngưu Kiến Hổ bị thương ở chân chứ có phải chỗ yếu hại đâu mà không thể có con? Lợi dụng lão tử, sau đó lợi dụng cái danh điềm lành lấy lòng lão tử? Chiêu này Viên Thiên Cương chơi nát rồi, giờ còn lấy ra bêu mặt.
Vân Diệp lòng suy đoán ác độc nhất, giận tới không ngồi xe ngựa được nữa, đêm qua hoang đường làm lưng chùng gối mỏi cũng đã biến mất hết, Vượng Tài lẽo đẽo theo sau, bị người đi đường nhìn cho hấu hổ, thấy Vân Diệp lờ mình đi, liền đưa đầu tới vai Vân Diệp, để người ta trông giống Vân Diệp đang dắt nó.
Đợi lửa giận phát tiết hết, ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm bia nhà mình, đi hơi nhiều, đầu óc lúc này mới chú ý tới cơ thể không khỏe, chân đau nhức, có khi rộp rồi, hai chân như đeo trì, gối nhũn ra ngồi xuống đất. Lưu Tiến Bảo bội đỡ hầu gia vào xe ngựa.
Về nhà nằm trong bể nước nóng, cảm giác chân tay không nhúc nhích được nữa, đêm nay xem ra không cần ngủ, mệt nhọc quá độ sẽ làm cơ thể người ta đau đớn vài ngày.
Nằm trên giường nghe Tân Nguyệt đọc quân báo, tướng sĩ Lũng Hữu đã tập kết hoàn tất, mười ngày sau sẽ tới Bắc Đình thay đám biên quân đã phục dịch năm năm.
- Phu quân, thiếp thân không thể tới Bắc Đình, đó là quốc pháp, nhưng Na Nhật Mộ có thể, muội ấy là thị thiếp, Linh Đang thì quá yếu, sợ đi không về được. Cho nên để Na Nhật Mộ theo chàng, muội ấy lớn lên ở phương bắc, tới đó không vấn đề.
Tân Nguyệt lảm nhảm rất lâu, khi cúi đầu xuống mới phát hiện Vân Diệp đã ngủ rồi.
Có rất nhiều lão soái tới nhà, chỉ điểm lộ tuyến hành quân, bọn họ đều chưa tới Bắc Đình, xa nhất chỉ tới Đột Quyết, Thổ Cốc Hồn.
- Tiểu Diệp tới Bắc Đình chuyện đầu tiên phải là xây thành, chỉ thành cao hào sâu mới có thể đảm bảo an nguy cho bản thân.
Vân Diệp lắc đầu:
- Tiểu chất không định xây thành, bá bá nhìn quân đội tiểu chất lựa chọn là biết, toàn kỵ binh, Bắc Đình quá lớn, xây thành phải đem binh mã trú ở Đình Châu, như vậy kẻ địch chỉ cần vòng qua Đình Châu là như vào chỗ không người, còn ý nghĩa gì nữa?
Tần Quỳnh gật mình:
- Không xây thành thì làm sao qua được mùa đông dài dằng dặc? Bệ hạ đông chinh cũng bị chết rét rất nhiều sĩ tốt, cách này không thể.
- Bá bá, thế giới bao la không gì không có, Tiểu Kiệt ở Lâu Lan vô tình tìm được một nơi rất hợp xây thành, theo thư gửi về nói, noi đó có cái hồ nước ấm, mùa đông có vẫn xanh, có thể xây thành mười dặm, đại quân tổng nhân số không quá mười vạn, một tòa thành như thế có thể chứa được.
- May nhất là nơi đó cách Đôn Hoàng không xa, chỉ một nghìn năm trăm dặm, dễ nhận tiếp viện từ trong nước. Khi xuân đến tiểu chất dẫn quân tuần tra Bắc Đình, mùa đông lạnh thì về Lâu Lan nghỉ ngơi. Mùa đông phương bắc dài dằng dặc, tới tận năm tháng, cho nên chuẩn bị như vậy là thích hợp nhất, có thể củng cố mảnh đất này.
Lời của Vân Diệp làm mấy vị lão soái trầm tư, quanh năm bôn ba chốn biên hoang, chẳng những cần ý chí mạnh mẽ và thân thể cường tráng, còn cần hậu cần to lớn tiếp tế, Vân Diệp nghĩ quá đơn giản rồi.
Thế nhưng chuyện bất ngờ Vân Diệp làm đã quá nhiều rồi, Úy Trì Cung chỉ hỏi một câu:
- Vậy lúc hành quân thì phải làm sao?
- Dùng thành lạc đà và ngựa cái.
Vân Diệp trử lời rất đơn giản.
Từ khi Vân Diệp nhìn thấy thành lạc đà của Dạ Đà liền thích nó rồi, đó đúng là một tòa thành di động, một vạn con lạc đà có thể tạo thành mọt tòa thành lớn, hơn nữa Tây Vực chưa bao giờ thiếu lạc đà, thứ này chỉ cần cho ăn một bữa thật nó là vài ngày không cần để ý tới.
Chiến tranh trên sa mạc thường tới mãnh liệt như mưa rào, đi cũng nhanh, cho nên có một tòa thành lạc đà lớn có thể ngăn cản đợt tiến công đầu tiên của kẻ địch, một khi ngăn cản được đột kích bất ngờ, Vân Diệp không nghĩ rằng còn ai có thể chống lại được con cháu Quan Trung sở hữu thuốc nổ, dầu hỏa.
Còn về phần ngựa cái, đó là kế sách của Thành Cát Tư Hãn, sữa ngựa thực ra là thực phẩm tốt nhất, Vân Diệp mượn tạm, chắc Thiết Mộc Chân sẽ không có ý kiến gì.
Nhiệm vụ và mục đích của mình là giám thị mục dân đi phương tây, Tô Định Phương có mưu trí và vũ lực, nhưng chức vị quá thấp, không thể ra quyết định lâm thời như Vân Diệp.
Các lão soái làm rõ tác dụng hai thứ này, liền không nhắc tới chuyện xây thành nữa, chuyên tâm giúp Vân Diệp mưu tính chuyện ở Bắc Đình, các loại vấn đề và biến hóa có thể gặp phải khi tới đó.
Hội nghị như thế tiến hành ở Vân gia suốt sáu ngày, trướng phòng của Vân gia ghi chép cao tới sáu xích.
- Khi đi không tiễn ngươi nữa, người tóc trắng tiễn người tóc đen không lành, ngươi tự xem lấy mà làm.
Lão Trình khi rời đi vỗ vai Vân Diệp rồi nhảy lên chiến mã, các vị lão soái khác cũng như thế, bọn họ không phải là người sướt mướt, sinh ly tử biệt với họ là chuyện cơm bữa.
Ngày biệt ly càng tới gần, Vân gia càng trở nên yên tĩnh, Vân Diệp tới quân doanh, là đại soái không thể suốt ngày ở nhà được.
Xe ngựa, đồ ăn, các loại tư trang của Na Nhật Mộ thành cả một đội xe, Na Nhật Một thấy Tân Nguyệt chuẩn bị xe ngựa cho mình thì nói không cần, nàng có thể cưỡi ngựa theo trượng phu tới tận chân trời.
Tân Nguyệt vung tay tát chát một cái, quát Na Nhật Mộ đang che mặt:
- Hiện muội không còn là mục dương nữ nữa, mà là như phu nhân của Vân gia, nếu muội dám làm mất mặt Vân gia ở Bắc Đình, về tới nhà xem ta xử lý muội ra sao, tới lúc đó phu quân cũng không cứu nổi muội đâu.
Na Nhật Mộ gật đầu theo thói quen, nàng nhìn ra lần này Tân Nguyệt nổi giận thật rồi, trước kia Tân Nguyệt không bao giờ đánh mặt, luôn nói nạp thiếp là nạp sắc, đánh hỏng mặt thì nạp phí công.
Tân Nguyệt đánh xong hồn xiêu phách lạc về phòng của mình, vùi đầu vào trong chăn khóc, khóc rất thương tâm, lần này nàng ghen tỵ thật rồi, ghen tỵ Na Nhật Mộ có thể theo trượng phu tới tận chân trời.
Khi trống hành quân vang lên cũng là lúc người ta nát lòng.
__________________