Phó dịch Vân gia vốn bận rộn khắp nơi đầu bỏ công việc đó, mắt nhìn chằm chằm vào lều của thiếu phu nhân. Hầu gia có con mang ý nghĩa trọng yếu với toàn bộ Vân gia trang, điều đó có nghĩa là phúc trạch của Vân gia không chỉ bản thân được hưởng thụ, mà cả con cháu cũng có phần. Ai nấy trong lòng niệm vô số lần Phật tổ phù hộ, chỉ mong thiếu phu nhân có tin mừng thật, không phải là mừng hụt.
Trong lều đột nhiên vang lên tiếng hoan hô của Tiểu Ngưu phu nhân, tiếp đó là Cửu Y cũng reo hò, Thì Thì vén rèm chạy ra:
- Sư phụ, sư phụ, sư nương có thai thật rồi, cái vị y sinh xem bệnh kia xem vào lần đều nói không sai.
Vân Diệp mừng hớn hở, Trình Xử Mặc bế Thì Thì lên quay tròn, Ngưu Kiến Hổ lớn tiếng chúc mừng Vân Diệp. Đám nha hoàn phó dịch lập tức lên cơn điên, khắp trại là tiếng reo hò mừng rỡ.
Vân Diệp đột nhiên hỏi:
- Sao không phải Thôi tiên sinh báo tin mừng?
Thì Thì lập tức đáp:
- Thôi tiên sinh lại khám cho Ngưu thẩm thẩm, Ngưu thẩm thẩm cũng nói không được thoải mái.
Lần này tới lượt Ngưu Kiến Hổ thộn mặt ra, lần trước thê tử đã có thai, ai ngờ khi về nhà mẹ đẻ không cẩn thận bị ngã, con cũng mất, Lão Ngưu phu nhân khóc ba ngày ba đêm, Tiểu Ngưu phu nhân nửa năm không cười một cái, đám phó dịch theo Tiểu Ngưu phu nhân về mẹ đẻ bị đuổi hết khỏi phủ, nếu chẳng phải có Tiểu Ngưu phu nhân xin thì Ngưu thẩm thẩm nhất định sẽ giết người. Khi Vân Diệp tới thăm, bị Ngưu thẩm thẩm túm lấy khóc lóc kể lể cả canh giờ, nếu như lần này hoài thai, người Ngưu gia cũng mừng phát điên.
Người ba nhà đều biết chuyện cả ba nhà, Thì Thì nói thế, Lão Tiền lập tức ra hiệu cho tất cả yên tĩnh, đám phó dịch không giấu nổi mừng rỡ, chỉ cần ba nhà nhân đinh hưng vượng, đó là phúc lành lớn nhất của tập đoàn nhỏ này.
Lão Thôi run run đi ra, ông ta thật không dám tin vào vận may của mình, trưởng tử hoặc trưởng nữ của cả hai đại gia tộc đều do mình xem ra, nói chuyện cũng không lưu loát được nữa, chỉ biết không ngừng chắp tay chúc mừng Ngưu Kiến Hổ và Vân Diệp.
- Con mẹ nó nói đi chứ, Ngưu ca ca của ta cũng có hậu rồi phải không?
Trình Xử Mặc bực mình lắc vai Lão Thôi hỏi:
- Chúc mừng hầu gia, chúc mừng Ngưu tiểu hầu gia, hai vị phu nhân đều có thai, mặc dù mạch nhẹ, nhưng cũng vì mang thai nên thế, Lão Thôi có thể xác định chắc chắn hai vị phu nhân đều có tin mừng rồi.
Lời vừa mới dứt, Vân Diệp, Ngưu Kiến Hổ mỗi người nhét cho Lão Thôi một cái ngọc bội, làm đám phó dịch xung quanh nhìn mà thèm, hai cái ngọc bội này đủ cho Lão Thôi cưới thêm hai tiểu lão bà nữa.
Lão bà Tiểu Ngưu đỏ mặt được Cửu Y dìu trừ trong lều ra, nhìn ra được nàng chìm trong hạnh phúc to lớn, Tiểu Ngưu há miệng cười tít hết cả mắt, đi tới đỡ lão bà về lều của mình.
Trình Xử Mặc không vui, hắn cho rằng ông trời chơi mình ở chuyện này, thê tử của hai huynh đệ đều có thai, vậy thê tử của mình cũng phải có thai mới đúng, vì sao lại bỏ qua mỗi mình, đứng đó giận lây sang Cửu Y.
- Được rồi, giận cái gì mà giận, nếu như Cửu Y cũng có con mới làm ngươi khó xử, Thanh Hà sắp gả tới rồi, hiện Cửu Y có nha đầu là tốt nhất, nếu có nhi tử mới là bất hạnh của ngươi, khi đó trưởng tử lại không phải đích hệ, ngươi sẽ an bài gia sự ra sao?
Mục đích Lý Nhị gả nữ nhi là để kéo gần quan hệ huyết thống với các công huân, hình thành một tập đoàn lợi ích chặt chẽ, để chuẩn bị về lâu dài cho Lý gia.
Trình Xử Mặc ngây ra một lúc rồi kéo Cửu Y về lều của mình.
Lão Tiền rất biết ý đưa Thì Thì đi, nói là có một cái lều đính hoa cần Thì Thì đi xác nhận xem có muốn dùng không, rồi còn cần phân cho tiểu nương tử hai nha hoàn, một cỗ xe ngựa, sau này là đại gia khuê tú rồi, phải dùng tới.
Trong lều Tân Nguyệt cứ như con chuột chũi đào loạn khắp thế giới, toàn bộ rương bị nàng mở tung ra, y phục trang sức bị nàng nèm khắp nơi rồi vẫn còn đang lục lọi đáy rương, không biết nàng đang tìm cái gì.
- Nghỉ chút đi, có phụ nữ mang thai nhà ai lại hoạt động suốt như nàng không, cẩn thận bị ngã đó.
Nhìn đồ đạc vứt lung tung, Vân Diệp chưa mừng được bao nhiêu đã lo, đây mới là bắt đầu thôi đấy còn chin mười tháng nữa, hoa mẫu đơn các loại mấy ngày trước được nàng coi như trâu báu, giờ bị dẫm nát bét, cứ thế này thì gay go to:
- Phu quân còn nhớ cái túi bình an để ở đâu rồi không, rõ ràng là ở ngay trong rương mà sao tìm mãi không ra, phu quân màu tìm giúp thiếp:
Đầu Tân Nguyệt cúi đầu vào trong rương, giọng vang vang truyền ra:
Có thai đúng là khác, trước kia dù trong nhà bị cháy chăng nữa Tân Nguyệt cũng không gọi Vân Diệp đi cứu hỏa, giờ vì tìm một cái túi rách dám tùy tiện sai bảo gia chủ rồi.
Vân Diệp bế nàng lên, khẽ đặt xuống giường, nói:
- Tìm đồ thì nàng bảo nha hoàn giúp nàng tìm, bớt sai bảo ta đi, đại lão gia còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Nói xong vờ đứng dậy muốn đi.
Tân Nguyệt kéo ngay Vân Diệp lại, ghé mặt tới, giọng nũng nịu:
- Không được, nữ nhân có thể làm mình làm mẩy với phu quân chỉ mấy ngày này thôi, lúc này chàng không đánh được thiếp, không mắng được thiếp, còn không để thiếp tiêu diêu mấy ngày à?
Rồi xoa bụng thị uy với Vân Diệp.
Vân Diệp cười vuốt chóp mũi Tân Nguyệt:
- Tào Tháo thì ép thiên tử lệnh chư hầu, nàng học trọn vẹn đấy, mang nhi tử ra lệnh phu quân, cho nàng được thể, nói đi, muốn làm gì, ta sẵn sàng nghe lệnh.
Nữ nhân hoài thai tâm tình biến hóa vô thường, nghĩ tới họ mười tháng mang thai vất vả, Vân Diệp cho rằng lúc này gây mâu thuẫn với lão bà là toàn loại ngu xuẩn. Tay đặt lên bụng Tân Nguyệt, khẽ vuốt ve, mặc dù vẫn phẳng lỳ, chẳng có gì khác biệt với trước kia, trong lòng Vân Diệp vẫn cảm thụ được sự khác biệt, dưới lớp da này có một sinh mệnh mới đang lớn lên, mặc dù cảm giác này đã không phải là lần đầu, Vân Diệp vẫn cảm kích ân điển đấng sáng thế.
Tân Nguyệt đợi một lúc không thấy Vân Diệp nói chuyện nữa, chỉ vuốt ve bụng nàng bộ dạng trầm tư, lập tức đỏ mặt rụt vào trong giường, cho rằng Vân Diệp lại muốn làm chuyện xấu, lấy chăn bọc kín người, chỉ lộ ra cái đầu, cắn môi nói:
- Một năm tới phu quân không được động vào người thiếp thân, chằng chẳng phải có hồng nhan bên ngoài à? Tìm họ là được, có điều cũng đáng thương, một ở thảo nguyên, một ở Lĩnh Nam, để lại phu quân một mình lẻ loi, Tiểu Thu thì lại không lọt vào mắt chàng.
Đúng là lời nói của ma quỷ trái lương tâm, nếu như Vân Diệp dám chạy đi thảo nguyên hoặc Lĩnh Nam, nàng không thiêu Vân gia thành tro mới là lạ. Lấy cái khăn che mặt nàng đi, vỗ đầu nàng nói:
- Muốn ăn gì cứ nói, ta sẽ tự mình xuống bếp, nhân lúc hiện giờ ta còn có tâm trí, nói cho mau, qua cái thôn này không còn nhà trọ đâu.
Nghe thấy Vân Diệp nói như thế, Tân Nguyệt lập tức kéo cái khăn sang một bên, ngồi dậy nói:
- Bao lâu rồi không ăn cơm do chàng làm, thiếp thân nhớ tới mà chảy nước miếng, món sườn sốt chua ngọt không tệ, canh hạt sen chàng nấu cũng ngon, cá thì thôi, nhiều xương ăn mà phiền, rau trộn chàng làm cũng vừa miệng, thịt gà trăng trắng ngon lắm. Tạm thời thế đã, chàng làm đi làm đi, thiếp thân phải nghỉ ngơi một lát, cơm nước xong, chàng bảo nha hoàn tới gọi thiếp.
Rồi che miệng ngáp một cái, người vặn mấy cái như con sâu chui vào chăn.