Chỉ có Lý Dung đại thiếu gia chơi trân châu đên trên giường là há miệng cười khanh khách.
Lý An Lan thấy mình khóc không có hiệu quả, tên nhẫn tâm kia không chịu ra, nhìn nhi tử cười vui vẻ thì lửa giận bùng lên, vô lương tâm giống hệt cha nó, ta khóc chàng không bận tâm, không tin nhi tử chàng khóc chàng cũng kệ, có bản lĩnh thì tiếp tục nấp đi.
Lý Dung đại thiếu gia đang chơi vui vẻ, trong phòng có nhiều người hò hét, chuyện như thế sao thiếu nó được, đang định kêu mấy tiếng làm không khí sôi động thêm thì mông truyền tới cơn đau dữ dội, lập tức kêu thành khóc, tiếng khóc xé tim gan.
Nhéo mông nhi tử xong Lý An Lan liền hối hận, vội vàng bế lên dỗ, ai ngờ đứa bé càng khóc lớn, nước mắt ào ào, còn thương tâm hơn nàng vừa rồi.
Lý An Lan đang định cởi y phục ra cho con bú, dỗ nó thì một cánh tay vươn ra, cướp lấy đứa con trong lòng nàng.
Hà gia đại nương tử nghe thấy tiểu thiếu gia gào khóc trái tim vỡ nát, xông vào cửa phát hiện ra hầu gia đang bế tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia khóc tới chảy cả nước mắt nước mũi, tủi thân vùi đầu vùi mặt vào mặt cha, bôi đầy nước mắt lên hầu gia.
Lý An Lan đuổi hết thị nữ khác ra, bản thân phe phẩy khăn tay, ngồi trên ghế nhìn Vân Diệp đang luống cuống dỗ con, còn về Tiểu Linh Đang thì chết đứng rồi.
- Ái chà chà, ta còn tưởng Vân hầu tim sắt gan đá thật chứ, ta và Tiểu Linh Đang khóc chết đi sống lại, ngài coi bọn ta đang hát, nhi tử ngài vừa mới kêu hai tiếng đã không nhịn được rồi, chậc chậc chậc, đúng là từ phụ đó nha.
Vân Diệp không có tâm tư để ý tới bà nương điên đó, đặt nhi tử lên đùi xem xem con bị làm sao, cuối cùng tìm thấy vệt hồng ở mông, khỏi phải nói, là bà nương kia nhéo.
Sầm mặt quát:
- Điên à, nàng xem con này, nhéo đỏ mông nó rồi.
- Bọn ta khóc vô ích, chỉ có nhi tử chàng khóc mới làm kẻ phụ bạc chàng chịu ra, thiếp còn cách nào đâu, chẳng may chàng len lén làm xong việc lại len lén bỏ đi, vậy uổng phí Tiểu Linh Đang trong mơ cũng gọi Vân đại ca, thương tâm như thế mà chàng không nghe thấy à? Tàn nhẫn tới mức chàng cũng hiếm có lắm đấy.
Mặt Tiểu Linh Đang tức thì biến thành một tấm vải đỏ, xấu hổ không biết để đâu cho hết, lấy ống tay áo che mặt, chạy ù ra ngoài, Lý An Lan lại chỉ Hà gia đại nương tử:
- Ra ngoài.
Hà gia đại nương tử quyến luyến nhìn tiểu thiếu gia không ngừng nấc cụt, vẫn ra ngoài, thuận tiện đóng của vào.
Tiểu thiếu gia khóc mệt rồi, Lý An Lan đón lấy con, ở trước mặt Vân Diệp vãn thản nhiên cởi áo ra, đem bầu vú căng sữa đút vào miệng con, miệng ngâm ngã vỗ nhẹ nhẹ ru nó ngủ.
Vân Diệp lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi thằng nhóc bôi trên mặt, ngồi đó xem Lý An Lan cho nhi tử bú, bầu vú nàng đầy đặn hơn trước kia nhiều lắm, núm vú thâm đen, sữa rất nhiều, thằng nhóc tham lam, mút quá mạnh còn cắn, sữa tràn ra khỏi miệng, Lý An Lan bị đau vẫn lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi, rồi lau khuôn mặt khóc như mèo mướp của mình, nàng biết Vân Diệp đang nhìn, cho nên không giấu diếm gì, ngược lại còn ưỡn ngực lên cho y nhìn, cảm thấy kiêu ngạo, mình nuôi được đứa bé béo tốt.
Chú nhóc cuối cùng không bú nữa, ngoẹo đầu ngủ, Lý An Lan đứng dậy đặt con vào trong nôi, lay khẽ, lại lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi Vân Diệp:
- Tới bao lâu rồi?
- Không lâu, chừng mười ngày, à, khối vàng trên bàn nàng là do ta mang tới.
- Vậy là chừng mười hai ngày, thời gian qua chàng đều ở trong phủ à? Chỉ đứng một bên nhìn bọn thiếp, thiếp nói mà đám phó dịch mọc mắt trên đỉnh đầu của nhà chàng sao mà đột nhiên dễ nói chuyện như thế, thì ra là chàng nhìn thấy con, thưởng cho thiếp. Thế nào, thiếp nuôi cốt nhục của chàng không tệ chứ?
- Tốt lắm, nàng khỏe, con khỏe, Linh Đang cũng khỏe, thế là ta yên tâm rồi, không uổng công ta cửu tử nhất sinh vượt rừng núi tới thăm các nàng. Rất tốt, không khiến ta thất vọng, chuyến đi này của ta thu hoạch lớn nhất là vừa rồi thấy nàng cho con bú, ta nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện cũ, bất giác tràn đầy niềm tin vào tương lai. Thứ nàng cần ta sẽ cho nàng, mảnh đất này cuối cùng sẽ nắm trong tay nàng, nàng đã hi sinh nên đáng được nhận, nếu như không có gì bất ngờ, tất cả những kẻ làm nàng phiền não trên lãnh địa hẳn đều chết rồi, Phùng Án cũng phải tới rồi, ông ta phải cho ta một câu trả lời.
- Mưa gió trong thành những ngày qua đều cho chàng bày ra? Chẳng trách thiếp thấy không ổn, nhưng không tìm ra chỗ nào bất lợi với mình, nếu chàng đã ra tay rồi, hẳn thiếp và con nhất định sẽ sống yên ổn, mệnh của con tốt hơn của thiếp, có một người cha yêu nó, thương nó, chỉ cần nó chịu chút ủy khuất là cho nó sẽ xuất hiện, giúp nó đuổi hết kẻ xấu. Ca ca, thiếp chỉ có đứa con này thôi, chàng đừng cướp nó khỏi thiếp được không?
Chỉ một tiếng ca ca của Lý An Lan đã đánh tan cải vỏ ngoài cứng rắn của Vân Diệp, nữ nhân này rốt cuộc cũng biết bản thân muốn gì, đó là tiến bộ cực lớn.
- Con do nàng sinh, đương nhiên phải theo nàng, nó chỉ cần biết mình có cha, tuy cách xa, nhưng yêu thương nó chưa từng thiếu một phần nào, lớn lên rồi nó sẽ theo ta học tập rất nhiều thư mà chỉ người Vân gia mới học được, đợi nó mười lăm tuổi, đưa nói tới, hoặc ta tới đón. Bất kể thành tài cũng được, không thành tài cũng được, thứ nên cho nó, nó sẽ không thiếu gì.
Lý An Lan ngẩng đầu lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng nụ cười trên mặt càng rạng ngời, ôm lấy Vân Diệp:
- Nam nhân thiếp nhìn trung không sai được, nam nhân thiếp nhìn trúng chưa bao giờ sai, đây mới là nam nhân, thì ra nam nhân là thế, ông trời ơi, con đã bỏ qua điều gì?
- Thu lòng nàng lại, đừng biểu lộ quá nhiều dã tâm, Lĩnh Nam quá bắt mắt, nơi này quá giàu có, vì an bài tốt cho cuộc sống của nàng và con, ta đã thả ra một thứ ma quỷ, hiện giờ chết rất nhiều người...
Lý An Lan không để cho y nói hết, dùng môi mình hôn lên môi Vân Diệp, Vân Diệp nhất thời hơi lúng túng, hôn hít loạn một hồi, cảm xúc lẫn gan dạ của Lý An Lan giảm xuống, vùi đầu giữ cổ y, thấy Vân Diệp vẫn ngây ra như khúc khổ, lòng tức giận há miệng cắn một cái …
Nàng cắn không nhẹ, nhưng Vân Diệp không kêu, nhẹ nhàng tách đầu nàng ra, hai tay ôm má nàng, dưới ánh mắt chăm chú của Vân Diệp, gò má nàng ánh lên màu hồng vô cùng mê người, như hơi say rượu, cổ áo cho con bú xong chưa khép kín, hé lộ ra xuân quang vô tận:
- An Lan, cởi y phục cho ta nào …
Lý An Lan người run lên, y gọi mình là An Lan, không phải Lý An Lan, chưa bao giờ y gọi mình dịu dàng như vậy, thê tử cởi áo hầu hạ trượng phu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, y thừa nhận mình rồi. Nàng quỳ bên cạnh Vân Diệp, bàn tay nhỏ nhắn chưa bao giờ hầu hạ ai vụng về cởi y phục, người vẫn gầy như thế, da vẫn trắng như vậy, nhưng cơ thịt rắn chắc hơn nhiều, khí tức nam nhân làm ánh mắt nàng mơ màng sương khói, nam nhân này vốn lười biếng, có thể nằm dứt khoát không ngồi, tuy chưa biết câu chuyện của Vân Diệp thế nào, nhưng nhất định phải qua muôn vàn vất vả mới tới được chỗ nàng, vậy là đáng rồi
Lúc mơ màng không biết y phục trên người mình cũng bị cởi bỏ từ lúc nào, một cánh tay chắc chắn ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, một bàn tay còn lại xoa nắn đồi ngực nảy nở mềm mại, rồi lại dịch dần xuống vùng cấm địa phía dưới, thuận theo mép đùi trơn như đậu hũ tiến vào thám hiểm, từ từ đặt nàng nằm xuống đệm …
Một tiếng rên rỉ say lòng người vang lên, Lý An Lan hai tay nắm chặt lấy tấm đệm phía dưới, khoái cảm như sóng vỗ bờ đá nhấn chìm nàng hoàn toàn …