Hai ngọc bội kia nếu đã không nhìn ra manh mối vậy không thèm để ý tới nữa, đào một cáo hố dưới tổ kiến ở thư viện, cho cái hộp chứa ngọc bội vào, Vân Diệp không nghĩ ai có thể lấy được hộp, về phần Lý Thái cầm ngọc bài chơi hai ngày, cuối cùng nói chỉ là ngọc, hắn mất đi hứng thú với thứ gì là không thèm nhìn thêm một cái.
Đại lễ nghi của Lý Nhị cuối cùng cũng kết thúc, làm tận hai tháng, ngay cả đại khảo vốn tiến hành vào mùa thu cũng chậm lại, ông ta không có năng lực cân bằng thư viện và học tử khác, đành trì hoãn tới năm sau, đã bắt đầu nghĩ tới kiến nghị ba năm đại khảo một lần của Vân Diệp.
Ngọc bội Vân Diệp treo ở đầu giường đã biến mất, làm y vui vẻ vô cùng, không cần phải nói, Đinh Ngạn Bình cũng biến mất, nhất định còn có cả Đơn Ưng, tên tiểu tử coi tình nghĩa hơn mạng này rốt cuộc không chịu nổi sư phụ nài nỉ, giúp sư phụ trộm ngọc bội.
Ngoài phòng đổ tuyết, đó là kết quả một đêm gió bắc thổi, trong thời tiết thế này Đơn Dưng mang theo lão què chẳng thể đi xa được, đợi thêm chút, để bọn họ chạy xa hơn, Vân Diệp thấy mình đúng là người có tình có nghĩa.
Vân bảo bảo rủ cha đi nghịch tuyết, vì nó vừa mới làm thế thì bị mẫu thân đánh hai cái vào mông, thằng bé hai tuổi đã nhận ra được trong nhà này ai nói mới có tính quyết định, chỉ cần cha đưa mình đi, dù chọc thủng trời cũng không ai quản.
Trận tuyết đầu mùa ở Quan Trung rất đáng ghét, tuyết rơi xuống mặt đất liền thành nước, rồi mau chóng trộn với đất thành bùn, nhi tử thích nghịch bùn, làm cha có lý do gì không nghịch cùng. Tường bao hoa viên tích một tầng tuyết dầy, mỗi người một nắm, hai cha con đuổi ném nhau, rất vui.
Đang chơi vui thì Lưu Tiến Bảo chạy vào báo: - Hầu gia, tối qua không thấy Đơn Ưng nữa, tiểu nhân đã đi xem, Đinh Ngạn Bình cũng không thấy đâu, chắc là Đơn Ưng cứu rồi, hầu gia cũng đừng trách hắn, hắn là người quá trọng tình nghĩa.
Chẳng quay đầu lại, chỉ hời hợt nói:
- Ý ngươi là nếu Đơn Ưng đã đưa sư phụ hắn chạy, vậy ta phải vờ như không biết? Ngươi có biết hắn còn trộm mất khối ngọc bội quan trọng nhất trong nhà, là ngọc bội mà Hi Đồng tặng ta.
Lưu Tiến Bảo mặt tức thì đỏ dừ, Đơn Ưng mang sư phụ trốn thì chẳng có gì, nhưng trộm mất thứ đáng giá nhất trong nhà thì không thể tha thứ được.
Vân Diệp tiếp tục cùng nhi tử dẫm bùn, tiền viện đã nghe thấy tiếng người quát ngựa hí, đi trước tiên là khoái mã báo án với quan gia, Lưu Tiến Bảo mang hơn bốn mươi gia tướng võ trang hoàn bị, dắt năm sáu con chó săn men đường lớn truy đuổi, Đơn Ưng muốn đi xa, phải có xe ngựa mới được.
Phong tỏa mười dặm quanh Vân gia trang, không có tin tức gì, Đơn Ưng đã chạy ra ngoài cự ly này rồi, Lưu Tiến Bảo mới vẽ cái vòng tròn năm mươi dặm, bị Lão Trang tát một cái, ai dám vẽ cả Trường An vào.
Nhân thủ thiếu nghiêm trọng, đám Lão Lại trong đại môn thủy quân nhận được thủ lệnh của Vân Diệp, Vân Diệp có quyền điều động đội thân vệ ba trăm người, khi khắp nơi là võ sĩ mặc khôi giáp tìm kiếm, khắp Trường An suy đoán, rốt cuộc Vân gia mất cái gì mà truy tìm tới cùng như thế?
Thuyền bang ở thành đông cũng nhận được thư tay của Vân Diệp, muốn bọn họ chú ý tới một người thiếu một chân, chỉ cần có người như thế lên thuyền phải đợi Vân gia xác nhận, tân bá chủ trên biển ra lệnh, thuyền bang lập tức vận chuyển với hiệu suất cực cao.
Những tiểu bang phái và lưu manh trong thành Trường An nghe Vân gia đưa ra phần thường một nghìn quan, lập tức hành động, thanh lâu, khách sạn, không bỏ qua chỗ nào.
Tần gia, Ngưu gia, Trình gia, Úy Trì gia hay tin, gia tướng trong nhà cũng tham gia đội ngũ truy bắt, Hạ Thiên Thương sau khi được tim, là người cầm kim lệnh tiễn, tức thì vẽ hình dán khắp cửa ải của Quan Trung.
Vân Diệp tới tiền viện nổi giận một hồi rồi về hậu viện, đang định điều chỉnh lại vẻ mặt của mình thì thấy Đại Nha quỳ dưới bùn, khóc như con mèo mướp, mắt vốn không tốt, khóc thế này sẽ mù mất.
Kẹp ngang hông Đại Nha dưới nách xách về phòng, đặt nàng lên giường, nói: - Ca ca truy bắt Đinh Ngạn Bình, là cái lão già, không liên quan tới Đơn Ưng, chỉ cần tìm lại ngọc bội là được, chuyện khác bỏ qua. Chuyện của nam nhân, muội lo làm gì, về ngủ một giấc, mai tỉn lại không sao cả.
Đại Nha cúi đầu lấy ra một bức thư đưa cho ca ca, đầu càng cúi thấp hơn.
Vân Diệp cố nhịn cười xem thư từ biệt của Đơn Ưng, nói mình từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, tuy sư phụ muốn giết mình, nhưng không quên được ân dưỡng dục, phải giúp sư phụ một lần, chỉ cần đưa sư phụ tới nơi an toàn, sẽ trở vệ tự sát tạ tội.
- À, không tệ, không nuôi ra một kẻ vô lương tâm, trọng tình trọng nghĩa là tốt, nhưng lấy bảo bối của nhà ta thì quá đáng rồi, ca ca có thể không truy cứu, nhưng ngọc bội nhất định phải lấy về.
Đại Nha lấy từ sau lưng ra một cái túi nhỏ, cẩn thận đưa cho ca ca, Vân Diệp mở ra nhìn, tức thì dở khóc dở cười, trong túi toàn là trang sức mà y tặng cho Đại Nha những năm qua, còn có cả của nãi nãi, Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật, thẩm thẩm, cô cô tặng, nàng muốn trả nợ thay Đơn Ưng.
- Lý gì thế này, những thứ này cũng là của nhà ta, muội lấy đồ nhà ta trả nợ cho tên bại gia đó? Cất đi, đây là của hồi môn của muội.
Đại Nha nghe ca ca không cần, tức thì khóc lớn, ôm đùi Vân Diệp khẩn cầu tha cho Đơn Ưng, nhận thức của nàng với ca ca bao năm qua là không chuyện gì làm khó được ca ca, ca ca muốn bắt Đơn Ưng, vậy nhất định sẽ bắt được, vừa rồi nàng nhìn thấy rất nhiều quân sĩ bị phái đi, ai nấy như hung thần, chẳng may có gì ngoài ý muốn, Đơn Ưng không sống được.
- Đơn Ưng nếu chỉ lấy đi một món bảo bối, chàng nhận lời Đại Nha đi, nhà ta không thiếu bảo bối, thêm bớt một thứ đã sao, cứ coi như của hồi môn cho Đại Nha. Tân Nguyệt nhìn không đành lòng, cẩn thận nói đỡ cho Đại Nha:
Vân Diệp vung tay cắt ngang lời Tân Nguyệt, giọng gay gắt: - Nếu chỉ là châu báu, ta có để ý không? Trên ngọc bội đó ghi đường tới Bạch Ngọc Kinh, nếu truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người chết, cho nên phải lấy về.
Nghe trượng phu nói thế, Tân Nguyệt lập tức ngậm miệng, nàng biết chuyện Bạch Ngọc Kinh, trong đó dính líu quá nhiều thứ, tuyệt đối không đơn giản là một tấm ngọc bội.
Đại Nha càng khóc lớn, khóc tới sắp khan giọng rồi.
Ôi các cụ nói chả sai, đúng là nữ nhân hướng ngoại mà, ca ca bị mất đồ, kẻ thù lại bị người ta cứu đi, làm muội tử không lo cho ca ca, chỉ lo cho tên trộm, thực làm người ta thương tâm, nhưng Đại Nha khóc lóc như thế càng làm tim y xót xa hơn, dịu giọng nói: - Đại Nha yên tâm, ca ca nhất định mang Đơn Ưng bình an về cho muội, nhưng ngọc bội phải tìm thấy.
Nghe ca ca đảm bảo, Đại Nha mới yên tâm, nàng biết nếu chỉ là bảo bối, ca ca chẳng coi là gì, ca ca yêu thương mình như thế, tiếc gì bảo bối. Trong lòng oán trách Đơn Ưng, lấy thứ gì không lấy, lại lấy thứ ngọc bội đáng chết đó.