Vân Diệp ném lang nha bổng đi, tới bên bờ biển quan sát kỹ con thuyền, còn may, buồn bên trên cũng từ một buồm cố định chuyển thành ba buồm mềm có thể điều chỉnh phương hướng, chết người là buồm làm bằng lụa.
Lưu Nhân Nguyện ưỡn ngực đứng ở bên cạnh Vân Diệp, chỉ đội thuyền:
- Tiên sinh cho rằng học sinh là thằng ngốc à, học sinh nhờ Công Thâu tiên sinh thiết kế thứ này, thời Tam Quốc có buồm gấm xuất hiện, học sinh dùng buồm lụa, có thứ buồm này, học sinh có thể lợi dụng sức gió ở mức lớn nhất. Xe buồm của tiên sinh không phải cũng thế sao?
- Còn về tầng lầu ở bên trên là dùng để đánh nhau trên sông, ở biển vô dụng, như tiên sinh nói, một đợt sóng nhỏ là đủ lật thuyền rồi, học sinh làm tầng lâu có thể hoạt động, về tới sông thì dựng lên, ra tới biển thì thu vào, còn có thể gia có sàn tàu.
- Tiên sinh không cần nhìn học sinh như thế, vấn đề chất liệu gỗ cũng được học sinh nghĩ tới rồi, đều dùng gỗ cho thuyền biển, lấy gỗ nhãn, gỗ vải làm chủ, dùng đinh sắt đóng lại. Học sinh tìm một đám hán tử trên biển, bọn họ điều khiển thuyển số một, học sinh đã nhìn thuyền của tiên sinh rồi, ở phương diện này còn chưa bằng thuyền của học sinh.
Nói xong những lời này, liền nhìn Vân Diệp chờ đợi, mong tiên sinh khen mình vài câu.
- Long cốt thì sao? Cái ta hỏi là long cốt, thuyền của ngươi có dùng long cốt không? Nếu không có thì tranh thủ còn sớm mà về sông đi, đừng ra biển cho mất mặt.
*** long cốt: Kết cấu rẻ quạt của thuyền.
- Tiên sinh, thuyền biển của học sinh đúng là dùng long cốt, mới đầu còn không hiểu, tìm rất nhiều thợ tài mới hiểu tác dụng của nó, một người thợ vô tình bắt được một con cá lớn, lóc thịt cá ra mới hiểu dựng long cốt ra sao. Nhà học sinh xưa nay kiếm cơm nhờ sông nước, chuyện tiên sinh kể, học sinh đều ghi nhớ, mỗi khi nghe nói tới thứ nào liền bảo gia phụ đi thử nghiệm, giao cho cô phụ học sinh, chính là cái vị mà tiên sinh định cho tới Bắc Hải chăn dê đó. Thực hiện từng thứ từng thứ một, cuối cùng làm thành số thuyền này, cho nên học sinh mới không chào đã đi, đi làm số thuyền này, vì nó, Lưu gia gần như khuynh gia bải sản, gia phụ mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm, hai hai năm rồi chưa được ăn thịt, đều vì mộng tưởng đưa con cháu ra xem biển lớn...
Gia tộc lớn đến đâu cũng không chịu nổi chi phí kiểu này, Vân Diệp còn nhớ sau khi Lưu Nhân Nguyện chạy rồi, phụ thân của hắn quỳ trước mặt Lý Cương khổ sở cầu xin thư viện đừng khai trừ con mình, cho con mình một đường lui.
Đáng thương cho tấm lòng bậc cha mẹ thiên hạ, Lý Cương rốt cuộc không làm việc tàn nhẫn đó, Lưu Nhân Nguyện nếu như thất bại vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi, đó là nguyên nhân Vân Diệp gặp hắn không hỏi rõ trắng đen đã đánh luôn.
Lưu Nhân Nguyện hai mươi hai tuổi sớm đã lột bỏ sự non nớt khi ở thư viện, bả vai rộng lớn, thân hình đều đặn, thêm vào khuôn mặt bị gió biển thổi sạm đi, đã thành đấng nam tử đỉnh thiên lập địa rồi.
- Lần này theo ta về kinh tới thư viện hoàn thành nốt khóa nghiệp, cùng tham gia đại khảo mùa đông năm nay, đây là điều quan trọng với ngươi, muốn để lý tưởng bay cao, ngươi cần có khởi điểm cao hơn nữa.
- Đa tạ tiên sinh tha thứ.
Lưu Nhân Nguyện khom người thi lễ đệ tử:
Vân Diệp vỗ lưng hắn:
- Không học tới nơi tới chốn, cái gì cũng chỉ biết nửa vời, ngươi học được cách đóng thuyền, nhưng không học một cách hệ thống làm sao lợi dụng những chiến thuyền này kiếm ra tài phú, phụ thân ngươi hai năm qua không có thịt ăn đều là vì sự ngu xuẩn của ngươi tạo thành.
Vân Diệp ra cái vẻ tiên sinh, bước lên thuyền nhỏ, Lưu Nhân Nguyện chèo thuyền đưa y lên thuyền lớn, chuẩn bị xem kỹ xem cái thuyền này ra sao, chỉ màu mè bề ngoài, hay là có ích thật, hiện giờ không có bản mẫu để nghiên cứu, cho nên tất cả phải không ngừng nghiên cứu, không ngừng cải tiến, cũng sẽ không ngừng có người chết.
Loạng chà loạng choạng đi trên sàn thuyền, đám hán tử để thân trần đều ném tới những ánh mắt khinh bỉ, không hiểu vì sao giáo úy nhà mình lại cung kính mời một con vịt cạn lên thuyền, còn kiểm tra chiếc bảo thuyền mà bản thân luôn kiêu ngạo, một con vịt cạn thì kiểm tra cái gì, đứng còn chả vững, chẳng lẽ kiểm tra xem thuyền có bò được lên bờ không?
- Dây thừng không cuốn lại, không hợp cách.
- Bánh lái lại là ai thanh sắt, không biết động não sửa thành hình tròn à? Thao tác càng thoải mái, dễ dàng hơn, không hợp cách.
- Nút thắt không thống nhất, lung tung, không hợp cách.
- Khoang thuyền chỗ nào cũng toàn góc nhọn, trong sóng gió sẽ va vào làm bị thương, không hợp cách.
- Tạp vật không cố định, thùng hàng bày khắp nơi, khi có sóng sẽ di chuyển làm bị thương, không hợp cách.
- Trên thuyền có chuột, sẽ mang tới bệnh tật, không hợp cách.
- Đi xa không chuẩn bị cam quít, giá đỗ, ngu xuẩn, không hợp cách.
Đi qua một đám hán tử đang trừng mắt phẫn nộ nhìn mình, phẩy mũi ra chiều ghê tởm:
- Tên nào tên nấy quần khai mù, thiếu vệ sinh, không hợp cách.
Một kẻ một mắt nghe Vân Diệp nói một loạt điều không hợp cách tức thì nổi giận, há miệng, ú a ú ớ, nhìn kỹ té ra hắn thiếu nửa cái lưỡi.
Vân Diệp quay đầu lại nhìn Lưu Nhân Nguyện, đợi hắn giải thích cho mình, với người tàn tật, y luôn có kiên nhẫn rất tốt, không phải vì thương hại, mà vì loại người này thường rất quá khích, nói không ra được, không thể trao đổi với người khác, lửa giận tích trữ trong lòng, dễ xảy chuyện ngoài ý muốn, y không muốn lúc ở trên thuyền có kẻ lén lút ném mình xuống.
- Tiên sinh, Đông Ngư là kẻ tàn tật, xin tiên sinh đừng chấp hắn, hắn là thủy thủ tốt nhất trong đội thuyền, học sinh bảo hắn câm miệng ngay.
Nhìn sắc Lưu Nhân Nguyện là biết tên kia chẳng nói gì tử tế, Vân Diệp đi tới cạnh Đông Ngư, nói:
- Thiếu nửa cái lưỡi, nhưng lỗ tai thì không có vấn đề chứ?
Đông Ngư quật cường lắc đầu, Vân Diệp lại nói:
- Nam nhân chỉ cần không thiếu dũng khí, ta cho rằng thứ khác có thiếu cũng chẳng có gì to tát, trận chiến ở mạc bắc, ta đích thân chém vô số ngón chân, ngón tay, những hán tử đó không ai bắt người khác đối xử với mình một cách đặc biệt, tới thủy quân lại có ngoại lệ hay sao?
Đông Ngư rống lên, cách Lưu Nhân Nguyện muốn nhào tới, Lưu Tiến Bảo từ mạn thuyền thò đầu ra, nhìn thấy có kẻ bất kính với hầu gia, ấn mạn thuyền vọt lên, chân xuyên qua dưới sườn Lưu Nhân Nguyện, đá trúng ngay vào bụng tên câm Đông Ngư. Đông Ngư lùi lại vài bước, gầm gừ đạp mạn thuyền lao ầm ầm tới, thật đáng tiếc, Lưu Tiến Bảo là chuyên gia giết người, ở trong nước, mười tên Lưu Tiến Bảo cũng không phải là đối thủ của Đông Ngư, nhưng đây là trên thuyền, Lưu Tiến Bảo cố định thân thân hình ở cột buồm, đơn thủ biến thành trảo, tóm lấy cánh tay Đông Ngư, da hắn cứ như bôi một lớp mỡ, người vặn một cái thoát khỏi trảo của Lưu Tiến Bảo.
Lưu Tiến Bảo khẽ í một tiếng, tay phảo bám cột thuyền buông ra, bấm lò xo, chỉ nghe "cành" một tiếng, đao rời vỏ, trường đao sáng loáng đã chém vào cổ Đông Ngư, Lưu Nhân Nguyện thất kinh, định lên tiếng thì đã muộn rồi.
Trường đao của Lưu Tiến Bảo xoay ngang vỗ lên cổ Đông Ngư, Đông Ngư ngã bịch xuống sàn thuyền, đà lao đi chưa giảm, trượt thêm một đoạn nữa, người đã ngất xỉu.
- Lưu Nhân Nguyện, ngươi huấn luyện quân đội như thế đấy hả? Khi thượng quan nói ai cho hắn gan quát thảo, dám xung đột với thượng quan, sao hắn sống được tới bây giờ?
Vân Diệp lúc này lấy thân phận võ quan tam phẩm chất vấn, Lưu Nhân Nguyện vội đáp:
- Bẩm hầu gia, Đông Ngư là cao thủ lái thuyền do mạt tướng kiếm từ Đông Hải, vốn là một ngư dân, sau có xung đột với quan phủ nên chạy ra biển. Mạt tướng bắt sống hắn trên đảo, tiếc một thân bản lĩnh của hắn nên chiêu mộ nhập ngũ, xin hầu gia xử phạt.
Mồ hôi trên mặt Lưu Nhân Nguyện nhỏ ròng ròng xuống sàn thuyền, thực sự không biết phải giải thích hành vi của Đông Ngư ra sao, tự ý chiêu mộ là đại tội, càng khỏi nói Đông Ngư là đào phạm.
Đông Ngư từ trong hôn mê lờ đờ tỉnh lại, quay đầu nhìn quanh, phát hiện thượng quan của mình quỳ trên sàn thuyền không ngừng cầu xin cho mình, nhưng tên hầu gia nhãi con kia lại chắp tay sau lưng ngắm biển.
Khỏi phải nói, mình chết chắc rồi, ở quê chẳng qua chỉ đắc tội với một tên bộ đầu đã khiến mình phải bỏ chạy ra biển làm dã nhân, hiện giờ xung đột với một vị quan còn to hơn bộ đầu rất nhiều, nhất định sẽ chết thảm vô cùng, cổ bị trúng một đao, tới giờ đầu vẫn váng vất, toàn thân bủn rủn, trong lòng thở dài, chỉ biết khoanh tay đợi chết.
- Đông Ngư, hình như ngươi không tán đồng đánh giá của bổn hầu, ngươi nói cho bổn hầu biết chỗ nào không ổn, nếu ta nói sai, tội phạm thượng của ngươi có thể xóa bỏ, nếu ta nói không sai, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi.
Đông Ngư là dân chuyên đi biển, sao không hiểu Vân Diệp nói rất có lý, chỉ là ý thức xem thường tất kẻ những kẻ làm quan, cho rằng bọn họ đều là lũ sâu mọt ăn tới béo múp, lại nhớ tới thê nhi của mình ở quê, cắn chặt răng không nói, đối diện với quan phủ nói nhiều sai nhiều, không nói cho xong, nhắm mắt đợi đầu rơi xuống đất.
- Lưu Nhân Nguyện, ngươi đưa binh sĩ của ngươi lên thương thuyền đối diện xem, để thấy thế nào là đội thuyền viễn dương, đội thuyền của ngươi chỉ xứng bơi trong bồn tắm, đem cả tên khốn kiếp này theo, bổn hầu muốn hắn chết tâm phục khẩu phục.
Đội thuyền đối diện là của Vân gia, bỏ giá cao mua lại từ Lý Hiếu Cung, thuyền tự đóng còn đang ở bến, đợi hạ thủy.
Treo lên một chiếc Mộc Lan chu, đây là chiếc thuyền cực lớn dài ba mươi trượng, làm Lưu Nhân Nguyện hâm mộ không thôi, đây chính là thứ thuyền lớn có thể chở một nghìn binh sĩ, sóng bên ngoài không ngừng đánh vào thân thuyền, nhưng bị thân thuyền màu đỏ sậm chặn đứng, vừa rồi Vân Diệp đi trên thuyền mình không vững, nhưng đi trên Mộc Lan chu như trên đất liền, nhi tử của Lão Giang là thủ lĩnh đội thuyền Vân gia, mặc dù chỉ có một chiếc thuyền, nhưng là chiếc lớn nhất trong cảng.
Vỗ mạn thuyền, trong lòng Vân Diệp thoải mái hơn rất nhiều, mới đầu còn cho rằng Lý Hiếu Cung đòi giá tám ngàn quan là định xẻo thịt lợn béo, giờ nhìn thấy hàng mới hiểu giá của Lý Hiếu Cung đã rất phải chăng. Đây là thế giới của gỗ, mặc dù Vân gia đã mài toàn bộ chỗ nhọn thành tròn, làm cả con thuyền mang tới cảm giác mượt mà, nhưng mũi thuyền bọc vỏ đồng nhọn hoắt nói với tất cả mọi người, chiếc thuyền này có thể biến thanh thành vũ khí giết người.
- Hầu gia, người ở trên thuyền của chúng ta là tốt rồi, tội gì đi giận đám ngu xuẩn, chỉ mới bơi trong bồn tắm hai vòng đã không biết thế nào là trời cao đất dày nữa, chỉ có người nhà ta mới biến những kiến nghị của người cứu bao nhiêu nhân mạng. Hiện giờ thuyền đội hoàng gia cũng học nhà ta, quản sự nội phủ vì chuyện này đã mời tiểu nhân uống rượu mấy lần.
Lưu Tiến Bảo vừa lên thuyền liền đem chuyện kể cho Giang Nguyên, nghe hắn kể, Giang Nguyên chỉ muốn giết hết đám ngu xuẩn kia ngay lập tức.
Lưu Nhân Nguyện cúi đầu xuống, song không phải xấu hổ mà đang nhìn kỹ xem thuyền của Vân gia nói cho cùng là đẹp mẽ ngoài hay chịu nổi sóng gió, chuyện này không qua được mắt hắn, với hàng hải, hắn không phải yêu thích, mà là cuồng nhiệt.
Sạch sẽ, chỉnh tề, tất cả những thứ có thể di động đều bị dây thừng buộc chặt, thừng cuộn từng vòng trên sàn thuyền, vừa mới sơn xong, làm cả con thuyền toát lên một vẻ cổ kính. Một cái bánh lái tròn có bảy tám cái tay nắm, có thứ này không cần người đi điều chỉnh hai cánh bánh lái chết tiệt nữa, đứng ở trong khoang thuyền lái thuyền, nhất định thoải mái hơn ở sàn thuyền.
Đông Ngư quay bánh lái hai vòng, sau đó chạy tới đuôi thuyền xem phương hướng, rất tò mò, một mình chạy đi chạy lại nghiên cứu, không ngờ quên bẵng chuyện Vân Diệp muốn lấy đầu mình.
Bữa trưa ăn trên thuyền, Vân Diệp một mình ngồi trên cái bàn ở trên cùng, thức ăn cũng phong phú hơn của người khác nhiều, đây là cơm thuyền trưởng, chỉ thuyền trưởng có tư cách này. Vốn là do Giang Nguyên ăn một mình, hiện giờ chỉ có thể là Vân Diệp, vì tạo dựng quyền uy của thuyền trưởng, Vân Diệp bỏ rất nhiều công sức, ngay một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Lưu Nhân Nguyện bê khay thức ăn tới cửa sổ nhận khẩu phần, hắn quen rồi, nhà ăn ở thư viện giống như thế, một đầu bếp mặc áo trắng chất đầy thức ăn vào khay của hắn, trước khi đi còn cho nửa quả quất xanh, một bát rượu.
Đông Ngư không hiểu gì hết, học thượng quan của mình cầm khay đưa cho đầu bếp, đầu bếp thò đầu ra nhìn vóc người của hắn, thức ăn chuyên môn cho thêm rất nhiều, người to lớn, sức ăn cũng lớn là cái chắc. Nhìn thấy có rượu, Đông Ngư làm một hơi hết sạch, cho bát vào ý bảo đầu bếp rót đầy cho mình, đầu bếp ném bát rượu qua cửa sổ, đồ nhà quê, mỗi ngày hai lạng rượu là lệ.
Đông Ngư rất phẫn nộ, thân phận đê tiện làm lòng tự tôn của hắn rất yếu ớt, giơ tay lên muốn ném khay thức ăn, nhưng tiếc thức ăn, đặt khay xuống, kêu gào một hồi. Lưu Nhân Nguyệt mặt đỏ tía tai tóm lấy hắn, chỉ bát rượu của mình:
- Mỗi người chỉ có chừng đó, hầu gia cũng không ngoại lệ.
Đông Ngư vươn cổ nhìn quanh, phát hiện Lưu Nhân Nguyện không lừa mình, hơi xấu hổ, cúi gằm mặt bê khay về bàn, đang chuẩn bị ăn thì phát hiện những người khác ngồi ngay ngắn trên ghế, trừng mắt lên nhìn mình, đành phải rụt đầu lại ngồi đàng hoàng.
Ghê quá, nhìn thấy thức ăn Đông Ngư kêu lên, trên khay không ờ có một cái đùi gà vàng óng, mấy cọng rau xanh, còn có một ít đậu hũ, cuối cùng mới là cơm gạo trắng phau phau.
Cầm cái đùi gà lên ngửi, thở dài, ăn thật chậm, không có đũa, chỉ có một cái thìa nhỏ, hắn ăn rất chuyên chú, ăn hết đùi gà, tới ngay cả xương cũng nhai nát nuốt vào mới bắt đầu ăn cơm, hắn thích ăn cơm như thế này, đây mới cơm giống cho người ăn nhất.
Hắn cố nhịn không ăn hết miếng cơm cuối cùng, để lại ngăn ngắn giữa khay, giống như ở quê, được ăn món ngon tuyệt đối không ăn hết, đều phải giữ lại một ít, tượng trưng sau này còn có cái mà ăn.
- Vì sao không ăn hết.
Một viên quan trực nhật đi tới, tay áo đeo băng đỏ, đó lả sở thích của Vân Diệp, y luôn bất giác đem những thứ quen thuộc với mình ở đời sau vào.
- Báo cáo quan trực nhật, đó là tập tục ở quê Đông Ngư, tượng trưng năm sau còn có lương thực.
Lưu Nhân Nguyện trả lời thay:
- Ăn hết, người trên biển chỉ tin hải long vương, còn những thứ lung tung khác đừng có đem len thuyền.
Đông Ngư ủy khuất ăn miếng cơm cuối cùng, cảm thấy sau này mình không có phúc được ăn món ngon như thế nữa. Lưu Nhân Nguyện thở dài, hắn rất hiểu quy củ của Vân gia, thư viện cũng có những quy củ ấy, ví dụ như không cho uống nước lã, không cho đại tiểu tiện lung tung, không cho thừa cơm. Lý Thái chẳng qua chỉ có một lần lén đổ cơm thừa đi, kết quả bị Lý Cương tiên sinh nhìn thấy, mặc dù không biết Ngụy vương điện hạ bị trừng phạt ra sao, nhưng tóm lại là lần sau khay cơm của điện hạ còn sạch hơn chó liếm.
Sau bữa cơm mọi người đi hết, chỉ còn lại Vân Diệp, Lưu Tiến Bảo, Lưu Nhân Nguyệt cùng với Đông Ngư.
- Lưu Nhân Nguyện, hiện giờ ngươi thấy viễn dương phải làm gì rồi chứ? Ngươi có biết chỉ cần lên thuyền, tính mạng của những người này sẽ trong tay ngươi, không phải có thuyền tốt là có thể ra biển mạo hiểm, thuyền của ngươi quá nhỏ, lần này chúng ta phải vận chuyển rất nhiều thứ, là để cho triều đình tin vào thủy vận, nên chỉ được thành công, không được thất bại, ngươi làm chu đáo từng chi tiết nhỏ.
Không đợi Lưu Nhân Nguyện nói, lại bảo Đông Ngư:
- Ngươi vô cơ va chạm với cấp trên, không tuân hiệu lệnh, đây vốn là tội chém đầu, niệm tình ngươi phạm lần đầu, đánh ba mươi roi để cảnh cáo.