- Xem đi, đó là cái lợi của ra biển sớm, nhà ta hiện giờ chưa quá muộn, ngươi thấy rồi chứ, Vân gia muốn thực sự tung hoanh biển cả phải dựa vào nhi tử không có cái tính tùy tiện như y, y ra biển coi như trò chơi, nên chúng ta còn ít nhất mười năm. Trí Dũng, đừng nghĩ tới hương liệu gì hết, học bản lĩnh của y đi, học được rồi, tương lai muốn gì cũng có.
Phùng Trí Dũng gật đầu, đi chuyển hương liệu, năm chiếc thương thuyền chở quá nhiều, phải chuyển sang thuyền khác, gió mùa đã nổi lên, thời gian còn quý hơn vàng, phải tranh thủ.
Lưu Phương nghiên cứu hải đồ cả đêm, nói với Vân Diệp:
- Hiện giờ ngươi là lợn béo, ai cũng muốn nhắm vào, ngươi xem, giữa bán đảo và hải đảo này có một thủy đạo hẹp, đó là nơi ngươi muốn tương lai phái binh trú, ngươi ta định phục kích ngươi ở đây, trước sau trái phải toàn là địch, ngươi định ứng phó thế nào?
Vân Diệp nhăm mũi:
- Đó là việc của tiên sinh, sao lại hỏi ta, có điều ta thấy vào thủy đạo đó là ý hanh, ở đó thương thuyền không dễ bị tấn công, ba chiếc chiến hạm có thể khống chế toàn bộ thủy đạo, tiêu hao hết lực lượng của chúng ở đó, sau đó tiễu phỉ. Lưu tiên sinh, ta dám nói, sức chiến đấu của ba chiếc thuyền này không kém toàn bộ thủy sư Lĩnh Nam là bao, tiên sinh lên thuyền xem họ trang bị cái gì rồi hẵng nói những lời không may đó.
Đánh chết Vân Diệp cũng không tin hàng không mẫu hạm lại thua thuyền gỗ, ba chiếc chiến hạm này Vân Diệp chế ra là kết tinh công nghệ mấy trăm năm, trên thuyền có tạc đạn dùng nỏ tám trâu bắn, có ba cánh buồm, còn chưa tính buồm tam giác ở đuôi.
Gỗ mà thuyền dùng đã làm hết sạch gỗ tốt Vân Diệp thu gom mấy năm qua, một chiếc thuyền như vậy đủ làm bảy tám chiến hạm cùng cỡ, y cắt bỏ toàn bộ chỗ không liên quan, chỗ nào cũng trọng yếu.
Chẳng nói tới Lý Thái ở Lĩnh Nam chế vô số thuốc nổ, chất đống trong khoang, chỉ cần buộc lên tên của nỏ tám trâu, bắn trúng thuyền nào là thuyền đó tan xác. Nếu thuốc nổ chưa bắn chết thì còn thứ nỏ khác, trong nỏ toàn dầu, đốt lên bắn ra, ngọn lửa bá đạo của nó không phải chút nước biển có thể dập được.
Nếu ngay cả chút tự tin đó cũng không có, Vân Diệp sao dám đem Lý Thái chạy lung tung, chẳng may hắn có chuyện, kết cục Vân Diệp cũng không khá hơn, trừ khi cả hai cùng chết, bất kể ai còn sống, tương lai cũng khốn đốn.
Mắt Lưu Phương sáng như lửa ma chơi trong bãi tha ma:
- Tính tới tác chiến ngày mưa chưa? Hỏa khí ngày thường hiệu quả rất cao, nhưng ngày mưa sẽ thua thiệt, lão phu biết lửa của ngươi không sợ nước, nhưng chẳng lẽ thuốc nổ của ngươi cũng không sợ nước?
Vân Diệp đưa Lưu Phương lên chiếc Công Chúa, nói với một tên thủy thủ:
- Đem mô thức c hiến đâu ngày mưa diễn luyện cho Lưu tiên sinh xem.
Thủy thủ đó vâng lệnh, thành thạo mở cái hộp trước nọ tám trâu ra, gấp vài cái, Lưu Phương phát hiện một gian phòng nhỏ xuất hiện, ba mặt che kín, quan trọng nhất là cái hộp lại có thể xoay tròn theo nỏ tám trâu, thủy thủ xoay tròn một cái cần, một tấm thép được kéo lên, trừ lỗ xạ kích thì thủy thủ bị che kín, một thủy thủ khác nối cái ống với gian phòng.
- Cái ống này chuyên môn vận chuyển nỏ, có quan hậu cần nghe lệnh thuyền trường, cần bắn loại vũ khí nào, sẽ chuyển vào phòng tác chiến, trong phòng như thế có ba thủy thủ, khi cần bọn họ có thể xạ kich liên tục.
- Đây là kiệt tác của Công Thâu gia, ta cũng không ngờ họ làm ra thứ này, ban đầu ta chỉ nhờ họ thiết kế thứ phòng hộ thủy thủ thôi.
Lưu Phương gật đầu, rất vui vẻ xuống khoang thuyền, khi đi nói với Vân Diệp:
- Không cần kế hoạch gì cả, dưới điều kiện không phải lo cho thương thuyền, ngươi cứ thoải mái mà chơi. Eo biển kia đúng là nơi đánh trận tốt, lão phu với Vô Thiệt, Tiểu Ưng, Hi Đồng nên chia ra ba chiếc thuyền, chỉ cần ứng phó được với cao thủ của hải tặc là đủ. Tên Hạ Thiên Thương kia nên cẩn thận một chút, có vài thứ không nên để hắn nhìn thấy, hắn là tiền đề khiến bệ hạ yên tâm cho ngươi làm xằng làm bậy ở Lĩnh Nam.
- Hắn ở trên thương thuyền làm người tiếp ứng, thuyên thường cũng cần cao thủ, ta không tin hải tặc còn nhiều cao thủ hơn của ta.
Lưu Phương mỉm cười biến mất trong khoang thuyền, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng là trò cười, chỉ cần ba chiếc chiến hạm khủng bố kia không bị ảnh hưởng, hải tặc đông tới mấy cũng là nạp mạng, Vân Diệp nói đu dây không thể đối phó được với ba chiếc chiến hạm, không biết còn bao nhiêu thủ đoạn độc ác đang đợi đám hải tặc.
Lý Thái đang thu thập gỗ, hắn không cho phép chiến lợi phẩm của mình có chút tổn thất nào, nhiều thương gia nguyện giảm bớt hàng để chở hàng cho vương gia, không dám nhận một câu tạ ơn của vương gia, chỉ cần thị vệ trưởng của vương gia cười với mình một cái là đủ rồi.
Suốt ba ngày điều chỉnh hàng hóa, khi Lý Thái vỗ đầu Trảo Oa vương nói lần sau sẽ tới giúp hắn thống nhất toàn bộ Trảo Oa, Trảo Oa Vương kích động suýt khóc, thề bắt hết chim Cực Lực trong rừng hiến cho vương gia tôn quý nhất, có vài thương gia thông minh để lại nhân thủ chuẩn bị trước, ai cũng biết Vân hầu và Ngụy vương sẽ ở Lĩnh Nam mấy năm, mình tuyệt đối không chỉ tới Trảo Oa một lần. Chủ khách gạt lệ chia tay, thuyền lớn giương buồm trở về.
Cầu Nhiệm Khách chưa bao giờ thấy mình cướp của Vân Diệp có gì không ổn, biển là nơi Đại Đường không quản tới được, ân tình Vân Diệp trị bệnh cho mình đã lấy tấm ngọc bội kia bù lại rồi, cùng lắm không giết Vân Diệp, nhà y có tiền, chỉ lấy đòi tiền chuộc là được, thậm chí ông ta đã nghĩ trước số tiền.
Mười hai chiếc chiến hạm đã làm ông ta tung hoành vùng biển này mấy năm, tin tức từ Đại Minh tự truyền tới, nói Vân Diệp ngang ngược ở Dương Châu đã đánh tan chướng ngại tâm lý cuối cùng của ông ta.
Chỉ có hán tử chân chính mới đứng vững được, Cầu Nhiệm Khách mặc chiếc quần cộc để thân trần đứng trên cột buồm như thiết tháp, nhìn eo biển hẹp kia, đây là đường Vân Diệp ắt phải đi qua, đợi một hồi không thấy hạm đội của Vân Diệp xuất hiện, đu mình nắm thừng trượt xuống, đứng vững trên sàn thuyền.
Mười hai hán tử cao lớn đeo khăn buộc trán màu đỏ đứng sau lưng ông ta, gió biển thổi qua quần bọn họ, mang theo mùi khai, với Cầu Nhiệm Khách đó mới là hán tử trên biển, ông ta cực kỳ ngứa mắt với hành vi khạc đờm cũng lấy khăn tay che của Vân Diệp, đó là hành vi của đám bà nương.
Cho dù Cầu Nhiệm Khách tự đại ra sao thì ông ta cũng không dám xem thường Vân Diệp, người có thể lập nên một hạm đội tung hoành trên biển, bất kể là ai cũng không dám xem thường. Nếu lần này Vân Diệp mang hạm đội khổng lồ của y theo, Cầu Nhiệm Khách nhất định chạy càng xa càng tốt, ông ta thua hạm đội Lĩnh Nam không chỉ một hai lần, ông ta vốn có mười tám huynh đệ, giờ còn có mười hai, năm người vị đám vương bát đản hạm đội Lĩnh Nam treo cổ, thi thể cắm trên đảo Con Cua thị uy.
Vì mang thi thể huynh đệ về, Cầu Nhiệm Khách tự chèo thuyền nhỏ, lén lút lên đảo, nơi đó là cấm địa trong mắt hải khách, trên đảo quá nhiều thi thể, ông ta không thể tìm được huynh đệ của mình, tất cả đều thành bộ xương khô.
Nhớ tới một vị huynh đệ khác, Cầu Nhiệm Khách giận sôi máu, mình xử tử một đám huynh đệ phản bội mình lần trước, chẳng lẽ không xử tử được một kẻ nữa?
Khốn kiếp, đường đường trang thiết hán, không ngờ chui háng bà nương, muốn bà nương thì Dương Châu có đầy, chỉ cần ném bạc ra loại nữ tử nào mà chẳng có? Lại đọa lạc đi luồn háng bà nương Oa Quốc.
***