Tiểu Miêu cực kỳ chờ mong, so với Khúc Trác và Cẩu Tử, nàng tín nhiệm Lưu Phương hơn:
- Tất nhiên rồi, từ hôm nay gia gia thành trưởng lão của gia tộc Đốt Đồ Lạp, tất nhiên phải ở cùng cháu.
- Người ta không tin thì sao?
Tiểu Miêu hơi lo.
- Ha ha, một bộ phận chúng ta dùng tiền mua, bộ phận khác chúng ta đánh cho tin, chuyện tiêu tiền gia gia làm, chuyện đánh người cháu làm, à phải, Nhân Hùng cũng tới, hắn giúp cháu đánh người.
- Mạc A Tư và Tiết Tây Tư cũng giúp cháu đánh người được.
- Họ là chiến sĩ tốt, đừng để họ thấy bị lạnh nhạt.
Lưu Phương không ngừng vuốt râu, ông ta bội phục vận may của Vân Diệp, Tiểu Miêu chẳng hiểu cái gì, tùy tiện bị phái tới Tây Vực, thế nào lại thành lưỡi dao sắc bén phá vỡ cục diện.
Lưu Phương tiễn Tiểu Miêu ra ngoài, ông nằm trên giường nhìn Tiểu Miêu vui sướng như chú chim nhỏ mà lắc đầu, ông ta đã dự tính trước hoàng đế sẽ làm khó Vân Diệp, không ngờ lại giao cho Vân Diệp cái công việc này.
Đánh người Hồ rất dễ, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh từng làm được, chỉ cần đế vương ý chí kiên quyết, dùng người thỏa đáng là thành công, huống hồ hiện Đại Đường giàu có như thế.
Đối phó với dân tộc du mục, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất, năm vạn người của Vân Diệp quá ít, tiến không đủ công, lui không thể thủ, ở sa mạc thảo nguyên không có thành trì bảo hộ sẽ rất dễ bị tấn công.
Nay dân tộc du mục tụ tập lại một chỗ, phái du kỵ đi quấy động cả Tây Vực thành nồi nước sôi, đây là chủ ý cực kỳ cao minh, cho mình đủ thời gia, dù tây tiên hay đông chinh đều dư thừa.
Người Hồ trên thảo nguyên và người Hồ ở Tây Vực mâu thuẫn trùng trùng, vốn định kiếm một thế lực người Đột Quyết nâng đỡ, dẫn đầu tây tiến, mở toang cánh cửa tây tiến, để người Hồ đoạn tuyệt ý định đông chinh, một mực hướng về phía tây.
Như thế có thể giải quyết được khốn cảnh của Vân Diệp ở sa mạc, sau đó thành thực về Trường An dạy học, sống vui vẻ cả đời coi như chức trách gia thần của mình đã làm trọn.
Thành lạc đà xuất hiện làm Lưu Phương chấn động, ý tưởng này của Vân Diệp làm điên đảo ấn tượng của ông ta về vị chủ thượng mơ mơ hồ hồ của mình, vậy mà y cũng nghĩ ra được.
Bất kể thế nào mình cũng phải tới Tây Vực một chuyến, dù Vân Diệp có thành lạc đà vẫn chỉ có thể bị động phòng ngự, vẫn bế tắc, mấy phải vài năm nữa Đại Đường mới có thể đẩy mạnh tây tiến, các loại kiến thiết trong nước tuyệt đối không thể dừng lại vào lúc này, đại quân không thể hành động. Hoàng đế và tể tướng nói quốc lực không đủ, nhưng Lưu Phương không tin.
Khi ông ta mở kho của Vân gia tìm bảo bối hối lộ người Đột Quyết, liền biết câu quốc lực không đủ chỉ là lời lừa gạt, kho của Vân gia còn đủ ứng phó với một cuộc chiến, Lưu Phương không cho rằng kho của Trường Tôn thị ít hơn.
Quốc gia có lẽ không có tiền, không có nghĩa là hoàng gia không có, Trường Tôn thị bỏ ra một chút cũng dễ dàng tổ chức mười vạn quan. Hoàng gia đang đề phòng, đề phòng trong nước, bọn họ đang quan sát, chuẩn bị xem khi quốc gia đại quy mô kiến thiết, có xảy ra chuyện Tùy Dương đế không, lần này còn lớn hơn cả Tùy Dương đế mở Đại vận hà.
Bọn họ không muốn tây chinh lúc này là sợ dẫm vào vết xe đổ đông chinh của Tùy Dương đế, họ cho rằng đó là lời nguyền khiến đế quốc huy hoàng sụp đổ, khi quốc gia kiến thiết không nên có chiến tranh quy mô lớn, dù hoàng đế hay đại thần, đều đạt thành nhận thức chung.
Nhận thức chung này khiến Bắc Đình, An Tây rộng lớn chỉ có năm vạn người phòng thủ, sau đó đặt Vân Diệp giàu chảy mỡ làm đại tổng quản, thắng bại không quan trọng, thậm chí Lưu Phương cho rằng, Lý Nhị đã chuẫn bị quyết chiến ở quan nội hoặc Lũng Hữu.
Đám Trình Giảo Kim nhìn thấy điều này nên dốc toàn lực giúp đỡ Vân Diệp, trong lòng bọn họ đều lo lắng, nên không đánh giá cao khả năng chiến thắng, chỉ mong Vân Diệp làm thành lạc đà có thể chạy nhanh một chút khi thất bại, đó không phải công cụ phòng thủ, mà là công cụ giữ mạng, Trường Tôn thị hẳn cũng nghĩ thế, nên đoan toàn bộ lạc đà ở nội phủ cho Vân Diệp.
Người Hồ ở Tây Vực hiện có hai khả năng, hoặc mang đầy một bụng lửa giận kết thành minh ước, ùn ùn đánh về phía đông, hoặc là mang trái tim bi tráng tây tiến, kiếm cho tộc nhân của mình mảnh đất sinh tốt.
Sau khi tới Tây Vực, biết Đát La Tư và A Lạp Mộc Đồ bị quân đội vây kín, không ai biết suy nghĩ chân thực của những vương giả trong thành. Lưu Phương đành về thành Toái Diệp.
Khi ông ta biết việc làm của Tiểu Miêu, phát hiện không cần tốn công mua chuộc người Hồ nữa, Tiểu Miêu là nhân tuyển thích hợp nhất, chỉ cần Tiểu Miêu có thể vũ trang một đội quân là có thể thực hiện chuyện mình khao khát. Lưu Phương nhìn Tiểu Miêu ngoan ngoãn nghe lời, thấy chuyện không tệ như mình nghĩ.
Mạc A Tư, Tiết Tây Tư vào cửa liền thấy Tiểu Miêu ăn mặc hoa lệ, mang trang sức xương trâu, hông đeo tiểu loan đao màu hồng, mái tóc thẳng bện thành vô số đuôi sam nhỏ, thêm vào chiếc ủng cong, đang đùa nghịch với thị nữ. Nhìn nhau một cái, đều thấy sự cuồng nhiệt trong mắt đối phương.
- Mạc A Tư, đại gia thần của ta tới rồi, các ngươi đi gặp ông ấy, để ông ấy viết tên vào gia tộc, sau này các ngươi có thể nhận tiền chia hàng tháng.
Lý giải của Tiểu Miêu về gia thần là được lĩnh tiền từ tay Tân Nguyệt, nàng nhớ rõ lần đầu tiên mình nhận tiền cao hứng ra sao, cái túi tiền đó tới giờ nàng vẫn còn giữ.
Cho nên hiện nghe Lưu Phương nói Mạc A Tư và Tiết Tây Tư được ghi vào danh sách, suy nghĩ đầu tiên là bọn họ có thể lĩnh tiền rồi.
Hai người ôm tay cảm tạ Tiểu Miêu, sau đó nhìn thấy một lão nhân râu trắng đứng ở cửa nhìn mình, bên cạnh có một nam nhân hung hãn như sư tử.
Lưu Phương không cần ngụy trang, khí thế uy nghiêm, đôi mắt bén như ưng nhìn qua hai người, tiếc nuối nói với Tiểu Miêu:
- Trung thành có dư, võ lực không đủ.
Mạc A Tư không hiểu, Tiểu Miêu giải thích:
- Trưởng lão nói các ngươi rất trung thành, nhưng võ lực quá kém, không sao, trong nhà cũng có nhiều người không biết võ công.
Hai người thẹn đỏ mặt, theo sau Tiểu Miêu vào phòng, nghe Tiểu Miêu không ngừng trò chuyện với trưởng lão, ngôn ngữ cổ quái bọn họ chưa từng nghe qua, chỉ nghe thấy Tiểu Miêu luôn nhắc tới tên mình.
Trưởng lão có vẻ rất miễn cưỡng, nam nhân như sư tử kia ôm cái hộp cổ kính tỏa mùi thơm, mở hộp, lấy cuốn sách màu lam ra.
Dùng bút lông viết vài chữ, sau đó tráng hán nằm tay Mạc A Tư, lấy đao bạc cứa cổ tay hắn, bảo hắn lấy máu viết tên vào.
Tiết Tây Tư không biết viết chữ, liền ấn một cái dấu tay, Tiểu Miêu đeo lên cổ họ hai cái mộc bài, chẳng có thề thốt, không có dọa dẫm, cũng không có cảnh cáo. Tiểu Miêu chỉ nói một câu:
- Giờ chúng ta là người một nhà, có thể lĩnh tiền rồi.
Mạc A Tư sờ cái mộc bài trên cổ, nghi hoặc hỏi:
- Chúng ta là người một nhà rồi?
- Đúng, đeo cái thẻ bài này vào là người một nhà, có điều cái của ta làm bặc ngọc thạch.
Nói xong Tiểu Miêu kéo cái ngọc bội ra cho Mạc A Tư xem:
Trưởng lão nghiêm khắc từ chối Tiểu Miêu muốn ghi chép cả thị nữ và các chiến nô khác vào sách, gập sách lại về phòng.
- Hiện giờ chúng ta là người Hung Nô, trưởng lão nói đó là thân phận hiện giờ của chúng ta.
Mạc A Tư lòng phấn khích, không phát hiện ra lỗi trong lời nói của Tiểu Miêu, hắn chỉ biết, giờ mình là người Hung Nô.
Người Hung Nô phải hóa thành ngọn roi khủng bố kia đánh cả thế giới, người Hung Nô sinh ra là để suất lĩnh đại quân chinh chiến tới chết, sống cuồng hoan, chết tráng liệt, hưởng hết phú quý, chịu mọi khổ nạn nhân gian.
Đó là mộng tưởng của hai người bọn họ, giờ mình may măn được gia nhập một bộ tộc còn điên cuồng hơn, có lẽ mộng tưởng của mình sắp thành hiện thực, Mạc A Tư hôn mộc bài, thi lễ với Tiểu Miêu:
- Điện hạ, thần hạ đi chuẩn bị cho người quân đội tung hoành thiên hạ.
Tiểu Miêu day mũi, không hiểu tâm tư những người này, hiện nàng chỉ chơi một trò rất thú vị, Lưu Phương gia gia nói, tương lai mình sẽ thành đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã.
__________________