Đây là bài học ông cụ dạy Vân Diệp, không nghĩ ngộ được nhất định nếm mùi đau khổ, hiện giờ rất nhiều người có thói quen đem sách của mình cho Vân Diệp xem, hết đám Lý Cương rồi tới cả Công Thâu Mộc cũng mang cuốn ( quy củ) cho y xem.
Vân Diệp dán một tờ giấy lên cuốn Tần luận, chính là bốn câu kia.
Lấy vải bọc sách lại, bảo phó nhân trả lại cho Nhan Chi Thôi, sách của Nhan gia không cho bên ngoài mượn, Vân Diệp đùa với ông cụ, sách và lão bà của Nhan gia không cho người ngoài mượn, ai ngờ ông cụ nghiêm túc nói:" Vạn bất đắc dĩ, lão bà có thể cho mượn, sách thì không." Làm y nghẹn họng không nói được gì.
Đã bảo nãi nãi bao nhiêu lần rồi, vừa ăn cơm xong đi tản bộ không có lợi, nửa canh giờ sau mới đi là tốt nhất, lão nhân gia không nghe, cho rằng kinh nghiệm của tổ tông không thể sai được.
Ai mà biết, sức khỏe chẳng thể nói được, nhiều người chả kiêng cữ gì thì sống lâu trăm tuổi, người tránh xa thói hư tật xấu thì chết sớm, ai đúng ai sai? Thôi nãi nãi thích thì tùy vậy.
Vân Diệp không ra hoa viên nữa, tới đó là phiền lòng, Vượng Tài đang gọi, liền tới tiền viện, mã phu thiếu răng cửa đang thay móng sắt cho nó, nhưng không sao khiến Vượng Tài nhấc chân lên được.
Vượng Tài bị buộc lên giá thấy Vân Diệp tới thì vùng vẫy muốn thoát ra, Vân Diệp tới bên ôm mặt nó thân mật một lúc, làm nó yên tĩnh lại.
Vừa gãi bụng cho nó vừa nhấc chân nó lên, móng sắt quả nhiên phải thay rồi, mã phu vội chạy tới, tháo móng cũ ra, lấy dao gọt móng, sau đó thành thạo lắp móng mới vào, thay bốn móng xong mới cởi thừng cho Vượng Tài.
Vượng Tài bị ủy khuất theo sát sau Vân Diệp, cứ đi thế nào rời đại môn, chập tối mà chợ vẫn náo nhiệt, tiểu phiến đi khắp nơi bán hàng tồn, Vượng Tài cao ngạo không ăn hàng tồn, làm rất nhiều tiểu phiến thèm thuồng nhìn túi tiền dưới cổ nó.
Tới thẳng chỗ Lão Giang, lúc này hẳn tửu phường làm ra rượu rồi, xem sản xuất rượu cũng là chuyện không tệ, tửu phưởng trên đồi giờ càng giống một tòa thành nhỏ, tường thành bên ngoài nhìn mỏng manh, thức tế dày tới bốn xích, bên trong toàn là đá xanh.
Ngọn đồi này ở bên đường, bất kỳ ai muốn vào Vân gia trang qua đường lớn phải qua chân nó trước, người khác không biết, Vân Diệp biết trong tửu phường có nỏ lớn do Công Thâu Giáp chế tạo, thậm chí có vũ khí ném giống bánh xe, Vân Diệp chưa thấy, Lão Giang nói đây là thứ chuyên phá xe công thành, uy lực tuyệt luân.
Vân Diệp chẳng hề nghĩ tới một ngày phải sống mái như thế, nên không để ý lắm, nhưng đám Lão Giang lại rất thích, Lão Tiền len lén nói cho Vân Diệp, nếu phong vân nổi lên, thì đây là vốn liếng để Vân gia hóa rồng, tác dụng của gia tướng không phải chỉ bảo vệ gia viên, loại bảo lũy nhỏ này gia tộc nào lớn một chút cũng có, không có gì lạ. Hoàng đế cũng hiểu, nếu mình làm hỏng quốc gia, những huân quý vốn một dạ trung thành sẽ trở mặt, ra tay tuyệt không dung tình.
Lắc đầu, ném suy nghĩ đáng sợ đó đi, không ai hiểu Lý Nhị đang sợ bậc nào hơn y, cả đời ông ta trải qua vô số lần phản loạn, cả hai nhi tử cũng phản đối ông ta, kết quả cuối cùng người phản đối ông ta hình như không ai có kết cục tốt.
- Hầu gia tới thị sát quân bị?
Lão Giang hớn hở mở đại môn ra, gia chủ cả năm chẳng tới một lần làm ông rất bất mãn, khó khăn lắm mới thấy hầu gia tới, đương nhiên phải nói luôn vào trọng điểm, tránh hầu gia nghĩ mình ăn không ngồi rồi.
- Giang thúc, nhà ta không cần tới quân bị, ta tới thăm mọi người, năm nay mọi người không hay tới nhà nữa, rúc trên đồi làm gì, cả đời thủ thành chưa đủ à, đi lại nhiều vào, mọi người thi thoảng xuất hiện trong trang làm ta yên tâm hơn.
Vân Diệp đặt túi thịt lợn lớn vừa mua ở chợ lên bàn lớn ở cửa, món tinh tế thì đám lão binh không thích, chỉ thích thịt lợn miếng to béo ngậy.
Lão Giang mở lá sen ra, nhặt miếng thịt ném vào miệng, nói với người khác:
- Hiếm có quá, hầu gia còn nhớ sở thích của chúng ta, thịt lợn nhà Lưu oa đầu ngon thật, chưa ăn vội, hầu gia, đi xem thành quả nửa năm của đám huynh đệ lão phu.
Được một đám lão binh xúm quanh, Vân Diệp vào hậu viện, rượu đang ra lò, hán tử khỏe khoắn mình trần cầm cào gỗ cào bã rượu, phụ nhân miệng bịt khăn lên mũi đổ nước vào, còn có vài phụ nhân dán độ rượu lên vò, mỗi lần cất rượu, nồng độ khác nhau, phải pha chế xong mới thống nhất được. Rượu của Vân gia giờ ưa chuộng khắp Trường An.
Rượu còn chưa nếm đã bị Lão Giang kéo vào một gian phòng rất to, nhìn đám lão binh mặt mày đắc ý thì biết họ làm chuyện lớn.
Lão Giang nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, kéo sợi xích sắt, một mảng đất lớn bị kéo lên, lộ ra cửa hang đen xì xì. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Một lão binh họ Triệu thổi đánh lửa, dẫm cầu thang gỗ xuống trước, Vân Diệp ù ù cạc cạc theo sau, khi dẫm chân xuống đất mới phát hiện trước mắt là một cái hầm rất sâu. Lão Giang đốt đuốc đi trước, đường hầm quanh co, nhều nơi có cửa đá, đi trăm bước lại có gian phòng đá có thể đứng thẳng lưng. Vân Diệp nhớ lại, phát hiện phương hướng nhằm về phía Vân gia trang.
Đi một lúc tới cuối đường hầm, ngọn đồi này là đồi đá, có một số chỗ còn có nước nhỏ xuống, trông rất khốc chắc chắn, trên mặt đất có chùy, xẻng vứt lung tung. Vân Diệp không biết nói sao nữa:
- Giang thúc, làm thế này là?
- Hầu gia, thỏ khôn đào ba hang, nhà ta sao không có sự chuẩn bị trước được, đám lão phu là lão binh trên sa trường, không hiểu mưa gió trên triều đinh, nhưng chuyển bẩn thỉu đã chứng kiến không ít, một số chuyện còn là đám huynh đệ chúng tôi làm, giết người phóng hỏa chẳng chuyện gì chưa làm. Vốn tưởng tới Vân gia vẫn làm những chuyện đó, ai ngờ hầu gia chưa bao giờ dùng tới chúng tôi, chưa bao giờ phải làm chuyện dơ bẩn.
- Hầu gia, một nhà tốt như thế có ai không muốn công hầu đời đời? Giờ hầu gia được thánh sủng, Vân gia tất nhiên thuận buồm xuôi gió, hầu gia không nghĩ tới chuyện tương lai, một là vì ngài còn trẻ, hai là chưa bị thua thiệt, nhưng không thể sống sung sướng mà quên nguy cơ tương lai, đám lão già chúng tôi thương lượng với nhau, nhân lúc còn chút sức lực, đục cho Vân gia một con đường đề phòng vạn nhất, chỉ cần vượt qua đại binh bao vây, dù chỉ còn lại người không, với bản lĩnh hầu gia, đông sơn tái khởi chỉ là trong chớp mắt.
- Hầu gia, nhà ta phải kéo dài vạn năm, con cháu thịnh vượng, xin hầu gia nạp chúng tôi làm gia thần, chúng tôi thề cùng Vân gia cùng tiến cùng lui, nếu nuốt lời thiên lôi đánh chết, tuyệt tự tuyệt tôn.
Người triều Đường không tùy tiện thề, nếu đã thề là làm được, bọn họ coi lời thề coi hơn tính mạng, nhiều đao khách quan trung sống dựa vào tín nghĩa, ba chén rượu thề với đất, ngũ nhạc đổ là chuyện nhỏ, chính là nói tới bọn họ, đủ các loại thề cổ quái, ít khi không hoàn thành.
- Giang Ngưu, ngươi nguyện ý thành gia thần của Vân gia sao?
Vân Diệp cởi đao của mình đưa cho Lão Giang, Lão Giang không chút do dự dùng hai tay nhận lấy:
- Giang Ngưu nguyện ý, chết trăm lần không hối hận.
Nói xong cắt cổ tay, giơ lên, vân Diệp lấy đao cứa cổ tay, hai người lấy vết thương áp làm một, đây gọi là dung mệnh.
Dung mệnh tới ba mươi tám lần, còn mười hai lần đang theo thương đội ra ngoài, đợi về rồi mới tiếp tục hoàn thành, bất kể là ai cắt tay mình tới ba mấy lần cũng choáng váng.
- Hầu gia, chỉ cần cắt tay một lần là được, vì sao cắt nhiều thế, tay người không còn chỗ lành lặn nữa rồi.
Nghi thức đã bắt đầu là không thể bỏ ngang, Lão Giang cố nhịn tới khi kết thúc mới hỏi:
- Mỗi đao một mạng, ta chỉ bỏ ra một vết thương, tương lai các ngươi nói không chừng phải hi sinh tính mạng, nghi thức không thể không long trọng.
Câu này làm đám Lão Giang kích động không thôi.