Mục lục
Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa đấm vừa đá đuổi tên ngu ngốc đi, nằm thẳng cẳng trên lan can, phải nghỉ ngơi thật tốt, trong kia không dám vào nữa rồi. Có người nắm góc áo Vân Diệp, nghiêng đầu qua thì thấy Thì Thì và Tân Nguyệt, gian nan nở nụ cười:

- Sao nàng không vào, ca vũ rất hay. Không cần để ý tới ta, ta chỉ hơi mệt, nghỉ một lát là ổn.

- Thiếp thân ở đây cùng phu quân, không không gì hết, chàng nằm đi, thiếp nắm tay chàng là được.

Tân Nguyệt vừa khóc, ai ức hiếp nàng?

Vừa định hỏi thì Tân Nguyệt đặt tay y lên má mình, nước mắt chảy càng nhiều.

- Không ai ức hiếp thiếp, cũng không ai dám ức hiếp thiếp, chỉ là nhìn thấy chàng mệt mỏi như thế trong lòng không dễ chịu. Một mình chàng phải đối phó với toàn bộ người trong kịch viện, thiếp sợ chàng mệt quá mức. Diệp Tử, chúng ta không cần tiền, chúng ta về nhà được không? Thiếp hầu hạ chàng ngủ, đắp chăn ấm cho chàng, mặc kệ mọi thứ. Về nhà ngủ một giấc cho tới tận khi trời sáng, giống như đêm tân hôn của chúng ta vậy, được không?

Nàng nói làm Vân Diệp thiếu chút nữa rơi nước mắt, không được, đám khốn kiếp bên trong đều nợ mình, không đòi lại sao được, lần này lão tử phải vét sạch Trường An, còn khiến đám khốn đó nợ Lý Nhị, không được mềm yếu.

Bật người ngồi dậy, không nổi, đành bò dậy, hoạt động cổ, nói với Tân Nguyệt:

- Phu nhân gia thì hiểu cái gì, nàng cứ đi xem ca vũ đi, vui vẻ mà xem mới là chuyện của nàng, chuyện khác là của nam nhân, đừng hỏi, ta còn chưa chết được đâu.

Nói xong liền đẩy Tân Nguyệt và Thì Thì vào trong, bản thân tới trước một cái cửa sổ, ghé qua cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ thấy ống tay áo của Quan nương tử dập dờn bay múa, ống tay áo dài ba bốn trượng chẳng hiểu bay lên thế nào, chuyện này còn khó hơn cả múa lưu tinh chùy. Chiếc eo thon mảnh mai như cành dương liễu uốn thành tư thế cực khó, cặp mông tròn xoe căng chặt sau lớp lụa mỏng, da thịt mập mờ hiện ra khiến nam nhân sôi sùng sục, chỉ muốn đè ngửa ả ra khám phá mỹ cảnh phía dưới.

Cả Vân Diệp cũng thấy mũi nong nóng, máu có xu thế trào ra, DCM, lần trước tới Yến Lai lâu ả có chơi trò này đâu, hoàng đế vừa tới là hận không thể lột sạch ra, yêu tinh!

Vân Diệp không nhớ mình có nói hai chữ yêu tinh, chẳng lẽ là tiếng vọng? Tiếng vọng có thể nói ra lời trong lòng thì hiếm có thật đấy. Nghe thấy đằng sau có động tĩnh, quay đầu lại nhìn thì thấy rất nhiều nữ quyến đã chạy ra, kiểu múa của Quan nương tử không phải đám phụ nhân có thể chịu nổi, vả lại ả có múa cho nữ nhân xem đâu. Đoán chừng không chịu nổi bản mặt háo sắc của nam nhân mình, nên đám nữ quyến này mới chạy ra ngoài.

Lỗ tai xoắn lại, Trình phu nhân đã nổi giận ngút trời, xách tai Vân Diệp hỏi:

- Ca vũ hay như vậy, sao lại kiếm con yêu tinh vào phá hoại, ngươi nhìn phía dưới xem, kẻ nào cũng chảy nước dãi ra rồi, còn chút trang trọng nào không?

Bà vừa lên tiếng, một đám phụ nhân lớn tuổi vây lấy, tới túm cổ áo cũng có, đang lúc nguy nan thì Hà Thiệu nhảy ra, hét lên với Vân Diệp:

- Diệp Tử, Diệp Tử, mau xem, Quan nương tử đang học phi thiên đánh tỳ bà.

Đúng là hảo huynh đệ, xem tới chỗ kích thích nên tới rủ Vân Diệp xem cùng.

- Chư vị thẩm thẩm, chuyện mời ca cơ, tiểu chất thực sự không biết, đều do Hà Thiệu làm, mọi người đi tìm hắn.

Huynh đệ đôi khi dùng để bán đứng, nhất là gặp phải tình huống này.

Phụ nữ Đại Đường rất hung hãn, nhất là phu nhân của Phòng Huyền Linh, tay ôm một con ly miêu trắng muốt kêu lớn lao về phía Hà Thiệu, càng khủng bố hơn nữa, phu nhân của Úy Trì biết võ công, còn rất cao, váy vén lên một cái, chân liền tung ra, đá mạnh vào bụng Hà Thiệu. Hà Thiệu người gập lại, liền ngồi xuống đất ộc nước ra, đám phụ nhân kia chân đấm tay đá, còn lấy trâm đâm, Vân Diệp nhìn mà run liên hồi.

Khó khăn lắm mới hả, Hà Thiệu nằm thẳng cẳng trên mặt đất, ngay cả chỗ đũng quân cũng có mấy dấu bàn chân nhỏ, đám phụ nhân ngửa cổ vào kịch viện. Vân Diệp vội vàng bế Lão Hà lên, mặt sưng vù rồi, Lão Hà ôm tiểu huynh đệ kêu thảm, một lúc sau ngừng kêu nói với Vân Diệp:

- Trận đòn này không thể bị đánh miễn phí, đợi lát nữa bán đấu gia hại mấy người được không?

- Chỉ cần huynh muốn thì hại ta cũng được.

- Đáng tiếc ngươi không thấy Quan đại gia cong mông ưỡn ngực đàn tỳ bà, chân giơ lên rất cao, nếu như đèn sáng hơn chút nữa thì tốt rồi.

Lão Hà ăn đòn tới có kinh nghiệm rồi, mặc dù mặt mũi thâm tím, nhưng không ảnh hưởng tới hành động, chỉ là mấy dấu máu ở lưng trông khiếp người.

- Ả Quan nương tử đó sao lại vô lễ như vậy, bệ hạ và nương nương đang xem, còn ra thể thống gì nữa.

Nói tới chuyện này là Vân Diệp tức giận, đây không phải là kỹ viện mà là sân khấu, biểu diễn phóng khoáng như thế ở đời sau không là gì cả, nhưng ở Đại Đường dứt khoát là mất phong hóa.

- Quan nương tử hỏi ta, điều chỉnh một chút có được không, ta đồng ý, ai mà ngờ ả lại khiêu vũ, còn khiêu vũ phóng túng như thế.

Hà Thiệu không có sức đề kháng với nữ nhân, trong nhà đã có bảy tám tiểu thiếp, tên này còn không chịu thay đổi, trận đòn này không hề oan.

Bên trong lại oanh động, Vân Diệp vội vàng nhìn vào, may mà Công Tôn thị đang múa kiếm, y phục trên người vẫn chỉnh tề, chỉ là múa múa thế nào mà kiếm của ả ta bay ra, khi sắp đấm vào ngực một thương nhân ở trên cùng thì bay ngược trở lại, nhìn kỹ té ra chuôi kiếm có buộc một dải lụa trắng, khống chế kiếm bay mua khắp nơi. Con bà nó, chẳng lẽ đây chính là kiếm khí động tứ phương mà trong thơ của Đỗ Phủ miêu tả?

Tích hữu giai nhân công tôn thị

Nhất vũ kiếm khí động tứ phương

Quán giả như sơn sắc tự tang

Thiên địa vị chi cửu đê ngang

Hoắc như nghệ xạ cửu nhật lạc

Kiểu như quần đế tham long tường

Lai như lôi đình thu chấn nộ

Bãi như giang hải ngưng thanh quang

Đây chẳng phải là thanh quang gì nữa, mà là sợ tè ra, thương nhân kia miệng sùi bọn mép, người bên cạnh đều bịt mũi, không cần tới gần đã biết.

Một người biểu diễn điệu ( hồn thoát) trứ danh, một người đem cả (kiếm khí) cực hiểm ra, chỉ để lấy một nụ cười của Lý Nhị, hiện giờ Lý Nhị vượt qua trình độ của Bao Tự, là đối tượng toàn bộ Đại Đường vây công, đúng là làm người ta hâm mộ.

Người khác nổi giận thì không sao, Trường Tôn thị nổi giận mới chết người, vội vàng tới trước phòng bao của hoàng đế, xin hoạn quan thông báo, vào phòng bao, thấy Lý Nhị mặt mày vui vẻ, Trường Tôn thị cũng cười tủm tỉm, còn không ngừng bình phẩm, hai vợ chồng tựa hồ rất hưởng thụ.

Chuẩn bị lặng lẽ rút lui thì Lý Nhị lên tiếng:

- Thú vị lắm, Công Tôn thị cho vào cung dạy một số vũ nương múa kiếm đi.

Động sắc tâm rồi sao? Nhìn dáng vẻ Trường Tôn thị thản nhiên như không, đành khom người vâng dạ, Công Tôn thị chắc là nóng ruột đợi tin này lắm rồi.

Cuối cùng cũng có tiếng sáo truyền tới, biểu diễn âm thanh tự nhiên, mấy danh gia khẩu kỹ làm ra không khí yên tĩnh của non cao rừng thẳm y như thật. Ở bên cây trúc bao vải bên trên tô màu hoa văn của rắn, một màu trắng, một màu xanh, bay đi bay lại, đôi mắt một con xanh thẩm, một con đỏ rực, dưới ánh đèn như hai con rắn thật. Kịch viện tức thì yên tĩnh lại, lưỡi rắn không ngừng thè ra thụt vào, đó là do học sinh của thư viện làm, mấy ca cơ còn chưa làm nổi. Một luồng khói bốc lên, khi khói lửa tan đi, trên mặt đất có hai nữ tử kiều mỵ, một áo xanh, một áo trắng, như vừa tỉnh giấc...

Vân Diệp không có thời gian đi xem mấy thứ giả tới thô thiển đó, ra hậu trường cùng Hà Thiệu chuẩn bị cuộc bán đấu giá, phó dịch Vân gia tay bê từng hộp đàn mộc, ngồi ở hậu trường, mỗi cái đều có số.

Trước tiên đấu giá kim ti nam mộc, giá thấp nhất là ba trăm quan, chỉ bán mười cây, còn lại đem xây cung điện xong mới bán. Gạo tím còn chưa đem bán đã bị hoàng gia cùng Vân, Trình, Ngưu gia phân chia sạch rồi, đó là thứ dưỡng sinh tốt, chỉ có ở Long Nham Khê, sản lượng ít ỏi, giá thì chẳng đắt, chỉ là không ai biết mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK