Thích nhất là đoạn cầu này, mây mù không cao không thấp, vừa vặn ngang hông, lan can son đỏ như ẩn như hiện trong mây, Vân Diệp và Đơn Ưng như hai tiên nhân cưỡi mây vượt gió, thích thú vung tay quạt mây, mây quay cuồng bên người, cực kỳ thú vị. Con chó nhảy qua lớp mây, cố gắng thò đầu ra để gần chủ hơn một chút.
- Vô lượng thọ phật, Vân hầu vì sao vui vẻ như thế, chẳng lẽ Phật môn lụi bại là niềm vui lớn nhất của Vân hầu?
Gió nhẹ thổi qua, trong mây xuất hiện một cái đầu trọc, trông giống Đạo Tín, mây làm ướt tăng báo xám của ông ta, cái đầu trọc toàn nước, hàng mi dài màu trắng cũng thấm đẫm nước, không biết lão hòa thượng ngồi trong mây mù bao lâu rồi.
Mẹ nó sao kẻ nào kẻ nấy toàn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vậy mà còn dám xưng cao tăng xưng đạo thành, toàn rắm hết, trong bọn họ có ai nhìn vào những đứa trẻ bị chết kia không? Thôi, giận làm gì, đâu phải không biết chứ:
- Không phải, ta chỉ muốn lấy cái lưỡi của Thanh Huyền Anh kết thúc một chuyện nhân quả, hết cách, đành dùng bí văn của Phật môn, Phật tổ từ bi, hẳn là không để ý.
- Suốt ba năm, Phật môn che giấu chuyện của Huyền Trang ba năm, tới lúc quan trọng nhất bị Vân hầu nói một câu bóc trần, vì sao Vân hầu không cho người ta toại nguyện? Hôm nay người gieo nhân, tương lai ắt sẽ nhận quả, không biết nó là thiện quả hay là ác quả.
Lời của lão hòa thượng cực kỳ độc ác, tựa hồ ẩn chưa ý hăm dọa báo thù đằng sau, Vân Diệp tất nhiên không bị hù bỏ chạy, tới trước mặt lão hòa thượng định ngồi xuống, nhưng thấy tảng đá ướt sũng, thấy nên đứng thì hơn.
- Phật gia đỉnh thịnh là thời Lương Vũ đế, có câu thơ " ban triều bốn trăm tám mươi chùa, bao nhiêu lầu đài trong yên vũ", vùng Giang Nam nhỏ bé đã có vô số chùa miếu, các ngươi đúng là có tư cách kiêu ngạo. Có thể đem hoàng đế bán tới bốn lần, các ngươi đúng là đi đầu trong lịch sử đế vương nghìn năm, một cuồng tín đồ như Lương Vũ đế mà các ngươi trơ mắt để ông ta chết đói, đại hòa thượng, các ngươi bạc bẽo đến thế, còn muốn người ta ôm ảo tưởng về mình à? Dám mở mồm nói nhân quả với ta à? Nếu Phật môn lụi bại không phải là ác quả các ngươi tự gieo sao?
- Nhìn lại xem các ngươi làm cái gì? Địa chủ lớn nhất là Phật môn, kẻ cho vay nặng lãi lớn nhất là Phật môn, giàu có nhất vẫn là Phật môn các ngươi. Ông nói cho ta biết đi, ta làm hỏng đại kế của Phật môn, tương lai có xuống mười tám tầng địa ngục không? Nếu như sau này ta xuống địa ngục, ông còn canh cánh trong lòng làm cái gì, đợi ta tới đó chịu tội là được, bản thân ngồi trong mây mù, làm toàn thân ướt sũng, để người ta thương hại à? Định lấy bi tình giành chiến thắng à? Đại hòa thượng, ta làm việc do ta không do hoàn cảnh, cái trò ám thị tâm lý này có tác dụng với người khác, đối với ta không có tác dụng đâu.
Đạo Tín hòa thượng chậm rãi đứng dậy, người khô gầy lập tức thành cao lớn, Vân Diệp xua tay nói tiếp:
- Ta chỉ phụ trách võ mồm, muốn ra tay thì tìm hắn, hắn thích động thủ, thường tiếc nuối vì thiên hạ không còn đối thủ nữa, vô cùng cô đơn.
Vừa nói vừa mau chóng lách mình ra sau lưng Đơn Ưng, lão hòa thượng này rất khủng bố, còn khủng bố ơn Đàn Ấn lão hòa thượng ở Mạch Tích Sơn.
Đơn Ưng rất hài lòng với lời khen ngợi vừa rồi của Vân Diệp, giơ nắm đấm ra nói:
- Vân Diệp nói Nhất chỉ đầu thiện của ngươi có thể xuyên vàng nát đá, uy lực tuyệt luân, vừa khéo nắm đấm của ta cũng không tệ, cũng có thể đập vỡ đá bình thường, hôm nay chúng ta xem Nhất chỉ đầu thiện của ngươi lợi hại hay nắm đấm của ta lợi hại.
Đạo Tin ngạc nhiên nhìn Vân Diệp xấu hổ nấp sau lưng Đơn Ưng, hoang mang nói:
- Nhất chỉ đầu thiện là một loại giáo nghĩa của Phật môn, sao khi nào lại thành võ công, võ công của lão nạp chẳng qua là học chút ít quyền cước, trong thiên hạ làm gì có võ công Nhất chỉ đầu thiện.
Đơn Ưng nghi hoặc hỏi:
- Vậy Cửu dương chân kinh, Hàng long thập bát chưởng, Cáp mô công, Bích hải triều sinh, Đả cẩu bổng pháp, ông đã nghe qua chưa?
Đạo Tín suy nghĩ rất cẩn thận rồi đáp:
- Chưa, chưa bao giờ nghe thấy, võ công chẳng qua là kết quả của rèn luyện gân cốt thôi, đâu ra thứ kỳ quái như thế?
- Ngươi lại lừa ta.
Đơn Ưng bi phẫn rống lên với Vân Diệp, khi hắn tìm Vân Diệp uống rượu, trong lúc tán gẫu Vân Diệp nói tới những thứ võ công làm người ta ngưỡng mộ, nghe tên thôi cũng biết là bí mật bất truyền, tinh hoa trong võ công, nay cả lão hòa thượng già nhất cũng chưa từng nghe thấy, tất nhiên là do Vân Diệp bịa ra, hại mình học Đàn chỉ thần công tới nát ngón tay.
Thiếu niên bị tổn thương nhấp nhô vài cái là biến mất trong mây mù, để lại Vân Diệp cùng lão hòa thượng và con chó vàng lông ướt sũng.
Vân Diệp gãi cằm:
- Thế là không đánh nhau được rồi, chúng ta trò chuyện ân oán giữa Phật môn và Đạo môn đi.
Đạo Tín quay đầu đi luôn, giọng từ xa xa truyền lại:
- Ngươi là một tên khốn kiếp, làm việc này chỉ vì thích chơi đùa, Trường An quá yên tình làm ngươi khó chịu, bị bệ hạ cấm túc, nên muốn làm ra chút chuyện cho vui, hiện giờ lớn chuyện rồi, lão nạp xem ngươi giải quyết thế nào. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Sơn đạo thế là chỉ còn lại Vân Diệp và con chó, y chẳng bận tâm tới nhận định của lão hòa thượng, chỉ cần làm trong trái lương tâm là được, vỗ đầu con chó, Vân Diệp hai tay đan sau gáy huýt sáo xuống núi, tuy y phục ướt hết, nhưng tâm tình khoan khoái không vì thế mà ảnh hưởng chút nào.
Nhắc tới Lương Vũ đế, nếu như Đạo Tín còn chưa hiểu xung đột giữa thần quyền và vương quyền thì sống uổng tám mươi năm rồi, Lý Nhị không phải là Lương Vũ đế, nếu trong mắt có chút bụi che mờ tầm nhìn, ông ta sẽ không ngần ngại moi cả mắt ra, sự quyết đoán đó Lương Vũ đế ngay cả ngồi tên lửa cũng không theo kịp.
Phật gia và Đạo môn kỳ thực quan hệ là dựa vào nhau, Lý Nhị thích chơi trò bình hành luôn ngồi trong bóng tối xúi hai nhà chém giết, chỉ cần một trong hai nhà mạnh lên, ông ta sẽ cho kẻ mạnh hơn một gậy, sau khi đánh một trận trong bóng tối, đợi hai nhà mạnh ngang nhau rồi lại thả ra, tiếp tục đánh nhau, đợi tiếp tục đánh cho kẻ chiến thắng lần tiếp theo.
Tới giờ sự bình hành giữa thiên hạ rất tốt, quan viên đắc lực, bách tính thuần phác, hoàng gia cha hiền con hiếu, rất mỹ mãn, chỉ là bên ngoài luôn có con chó săn đáng ghét chạy lăng quăng, làm Lý Nhị đau đầu, đánh gãy chân thì ông ta đau lòng, không đánh à, nó cứ chạy khắp nơi thể hiện sự tồn tại của mình, cho nên cấm lệnh ba tháng, khỏi phải nhìn cho đỡ bực.
Mưu kế không phức tạp như chúng ta tưởng tượng, những ví dụ thành công lịch sử lưu truyền lại đều là kinh điển, đem chúng chia đều trong lịch sử mấy nghìn năm, mọi người sẽ phát hiện chúng chỉ là bọt sóng bắt mắt nhất bên bờ sông, chỉ cần thời gian, địa điểm, thời cơ phối hợp đúng, dù là mưu thế thẳng thắn nhất cũng có hiệu quả không ngờ tới.
Làm được chuyện tốt tất nhiên là phải ăn mừng, hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi, trừ bị con chó lắc mình làm bắn hết nước lên mặt thì chẳng có chuyện gì phải tiếc nuối cả. Vân Diệp ăn mặc chải chuốt, đợi trời tối là lẻn vào Trường An nghe nhạc Quy Tư, theo Tân Nguyệt và Na Mộ Nhật nói, đó là tiên âm, vào tai làm người ta ngây ngất.