Lý Hoài Nhân chảy nước dãi bám tường nhìn vào bên trong, đó là chỗ sủng phi của Lý Đạo Tông, mấy người cùng ghé đầu tới, phát hiện ra bên trong có một nữ tử đang tắm, hai hạt đậu đỏ trên ngực bày ngay hơ hớ ra trước mặt bọn họ.
Không xong bị mỹ nhân phát hiện rồi, thét chói tai bỏ chạy, Lý Đạo Tông giận sôi gan nhảy qua tường quát tháo...
Đó là chuyện khi nào nhỉ? À, sau khi đi săn cùng hoàng đế, vì thế năm người bị Trường Tôn thị đánh một trận, Lý Nhị cười ha hả không coi là chuyện gì to tát.
Giấc mơ kết thúc, phải tỉnh rồi, mở mắt ra thấy Tân Nguyệt, không reo hò, chỉ thở phào.
- Ta ngủ bao lâu rồi?
- Ba ngày!
- Lý Trì bị chặt đầu chưa?
- Chưa, có điều bị Tả vũ vệ vây ở huyện Tam Nguyên, Thừa Càn và Xử Mặc tới, lại đi rồi...
Tân Nguyệt không kìm được nữa, khóc xé lòng, nói đứt quãng:
- Chàng hộc máu ngất xỉu, Tiểu Miêu muốn đi mời Tôn tiên sinh, người ngoài không cho, lại không thể để lộ bí mật đường hầm, kết quả Tiểu Miêu đánh ra, sau đó đón Tôn tiên sinh đánh về, trúng ba mũi tên.. Lão Giang, Lão Hạ đều chiến tử, Lưu Tiến Bảo tới giờ còn hôn mê. Phu quân, chúng ta đi thôi, tới Lĩnh Nam, Nhạc Châu đều được, thiếp thân hầu hạ chàng sống thật tốt, không thèm ở nơi này nữa.
Vân Diệp nghe vậy vội chống hai tay muốn ngồi dậy, nhưng người mềm nhũn không có chút sức lực nào, nghiên đầu qua thấy Tiểu Miêu người băng bó kín mít đang khóc, mới thấy đỡ hơn.
- Đói, cho ta một bát cháo, uống xong ta lại là một hảo hán.
Mình hộc máu hôn mê là biểu hiện của nhu nhược, tiềm thức không muốn lấy binh đao nói chuyện với Lý Hoài Nhân, còn về Trường Tôn Xung, hắn sẽ chẳng sao cả.
Húp cháo xong, tinh thần khá hơn nhiều, từ lời kể của Tân Nguyệt dần biết chuyện xảy ra mấy ngày qua, đúng lúc Lý Trì một mình ngồi trên long ỷ cười lớn, hắn đột nhiên nghe người nói hoàng đế tỉnh rồi, thế là hắn vội mang thị vệ trưởng muốn về Tấn Dương, tới huyện Tam Nguyên, hắn lại hạ lệnh thập nhị vệ công kích Trường An.
Kết quả chưa có tin Trường An thất thủ, đã bị Trình Giảo Kim thống lĩnh Tả vũ vệ vây tiễu..
Liên tục hai ngày Vân Diệp không làm gì hết, nỗ lực uống thuốc Tôn Tư Mạc bốc cho, nỗ lực ăn cơm, tới giờ là ngủ, y thấy mình không nên hộc máu nữa, cơ thể con người có nổi bao nhiêu máu đâu.
Ngày thứ ba mặc khải giáp chuẩn bị ra ngoài, toàn bộ sĩ tốt thủy sư Lĩnh Nam và thuộc hạ quân tây chinh đợi ở trước cửa, trước khi đi thăm Lưu Tiến Bảo mới tỉnh lại, an ủi gia tướng bị thương, tới trước linh vị Lão Giang, Lão Hạ thắp hương, rồi cưỡi Vượng Tài, phát binh tới cung Chiêu Dương.
Trường An hiện giờ rối tinh rối mù, khắp nơi là binh lính, chiến mã chạy ầm ầm, Lý Hoài Nhân cố thủ cung Chiêu Dương đã năm ngày, kẻ luôn muốn sinh tồn giữa khe hở này cuối cùng đã tới đường cùng. Lão Giang, Lão Hạ chết trong tay hắn, phụng lệnh trông coi Vân gia cũng là hắn, nay Vân Diệp muốn đích thân kết thúc trò hề này.
Ba nghìn người, đó là lực lượng của Vân Diệp, là ba nghìn tử sĩ tuyệt đối nghe lệnh y, với Trường An hiện nay thì đây là lực lượng cực mạnh, lần này y không mang long kỳ, chỉ có soái kỳ chữ Vân cực lớn bay phần phật trong gió.
Thống lĩnh Thủy sư Lĩnh Nam là Lưu Nhân Nguyện, nhưng ai cũng biết đó là địa bàn của Vân Diệp, đến hoàng đế cũng ngầm thừa nhận sự phân chia thế lực này, ba nghìn chiến mã dẫm lên bãi cỏ, đánh tới cung Chiêu Dương.
Người khuyên can rất nhiều, từ Phòng Huyền Linh tới Lý Tịnh, Lý Thừa Càn cũng vội vàng chạy tới, muốn Vân Diệp giải tán binh mã về Vân gia dưỡng bệnh, đợi hoàng đế ra quyết định xử trí.
Có lẽ Lý Thái mới là người hiểu Vân Diệp nhất, chỉ nói một câu đừng hủy cung Chiêu Dương, sau đó định đi cùng Vân Diệp.
Lý Hoài Nhân đứng trên tường cung nhìn đại quân Vân Diệp trầm mặc áp sát, cười thảm một tiếng, quát về phía đại quân Vân Diệp:
- Ngươi cũng tới giết ta rồi, các ngươi đều là người thông minh, chỉ có ta là kẻ ngốc kẹp giữa các ngươi chịu tội, nếu như ta không giết gia tướng của ngươi, làm bị thương tiểu thiếp của ngươi, phải chăng ngươi ngay cả ý muốn giết ta cũng chẳng có?
- Vân Diệp, ngươi ra đây, có giỏi thì ra đây giết ta, xưởng thuốc nổ là do ta phái người hủy đấy, ngươi ra đây.
Vân Diệp khẽ vỗ cổ Vượng Tài, Vượng Tài vô cùng nghe lời đi ra, Vân Diệp không nói câu nào, lạnh lùng nhìn Lý Hoài Nhân đang phát cuồng.
- Từ nhỏ ngươi thông minh hơn tất cả bọn ta, Trình Xử Mặc ngốc hơn ta, nhưng luôn được ngươi buộc bên hông, cho dù tới Bắc Đình cũng lôi hắn theo, đem công lao không cần cho hắn, khi đó ta cũng xin ngươi đi Bắc Đình, nhưng ngươi không đồng ý. Ta cũng là mãnh tướng, công huân là từng đao kiếm được, bằng cái gì chức vị các ngươi cao hơn ta, giàu có hơn ta, cha ta là vương gia, ta có chỗ nào không bằng các ngươi?
Người bao vây cung Chiêu Dương rất nhiều, các đại tường quân đều lệnh rút lui, để Vân Diệp đủ không gian bố trí tấn công.
- Lão bà ta tới nhà ngươi, ngươi có biết nàng khóc trở về, Tân Nguyệt cho nàng vô số lợi ích, thậm chí thương đạo ở Lĩnh Nam cũng nhường cho một phần. Tình cảm của ngươi không cần phải nói, nhưng con mẹ nó, lão tử cần gì ngươi thương hại.
- Ta là hán tử đường đường chính chính, cần gì chịu nhục xin ăn? Lão tử liều mạng này kiếm phú quý, khi ấy ta có thể quang minh chính đại nói với ngươi, Lão Vân, chuyện vớ vẩn trong nhà ngươi bảo Tân Nguyệt tìm lão bà ta nói, chưa đáng để huynh đệ chúng ta bàn luận, đúng, ta nghĩ thế đấy.
- Vốn muốn dùng nỏ tám trâu giết tiểu thiếp của ngươi, con mẹ nó cuối cùng không hạ quyết tâm được! Bản thân ngươi là y sinh, phun một ngụm máu chẳng chết được, lão tử ở mạc bắc trúng chùy của người ta phun mười mấy ngụm máu còn chẳng chết, thiên hạ này chỉ có cái mạng của ngươi là quý giá sao?
Nhìn Lý Hoài Nhân nhảy nhót trên tường như con khỉ, Vân Diệp lên tiếng:
- Lão bà con ngươi đã trên đường tới đảo xa, ngươi định bao giờ thì chết?
- Ta không cần ngươi thương hại, ta tạo phản, lão bà và con ta đáng chết, không cần ngươi làm thánh nhân. Ta giết ngươi!
Lý Hoài Nhân đột nhiên giương cung bắn, khoảng cách quá xa, tới nơi không còn sức nữa, bị Vô Thiệt dễ dàng vung mâu đánh bay.
Lý Hoài Nhân vẫn bắn liên hồi, bắn tới tay bị dây cung cắt be bét máu, hắn tựa hồ không nhận ra.
Cửa cung đã mở, bộ hạ của hắn xếp hàng đi ra, vứt vũ khí sang bên, quỳ xuống đầu hàng.
Lý Hoài Nhân càng thêm phẫn nộ, múa đao nhảy từ tường xuống, tường cung rất cao, tới ba trượng, hắn lại mặc giáp trụ mấy chục cân, khi tiếp đất hai chân đầu gãy, xương trắng xuyên qua quần lộ ra ngoài, hắn vẫn chửi bới không thôi.
Vượng Tài chở Vân Diệp tới trước mặt hắn, đao của Lý Hoài Nhân đã không biết rơi đi đâu, Vân Diệp xuống ngựa ngồi xuống:
- Còn oán khí gì nữa, phát ra hết đi.
Đôi mắt đỏ rực của Lý Hoài Nhân thoáng khực lại, đưa đôi tay đẫm máu bấu vào khải giáp của Vân Diệp:
- Chân ta gãy rồi, đau, đau lắm.
Nước mắt Vân Diệp chảy ra, ôm lấy đầu hắn:
- Chịu chút nữa, sắp không đau nữa rồi.
- Được, ra tay chính xác vào, có chuyện này nói với ngươi, ta thực sự không muốn giết Tiểu Miêu, ta nói sẽ đi mời Tôn tiên sinh, nàng không tin, gia tướng nhà ngươi điên hết cả, tự xong vào quân trận, ta không ngăn được