Lời khó nghe, nhưng là ý tốt, hai vị lão tướng nói chuyện xấu năm xưa làm trò cười, là hi vọng Vân Diệp sống được lâu hơn, kinh nghiệm của họ là bộ huyết lệ sử.
Trương Lượng vẫn kêu gào, giọng đã khàn đi, nằm trong doanh trướng lạnh lẽo bị nước mưa không ngừng xâm chiếm, vùng vẫy vì cái mạng của mình.
Vân Diệp đột nhiên nổi lên cảm xúc thỏ chết cáo thương, kéo cái thảm dày trên người ra, lấy một vò rượu tới lều của Trương Lượng.
Hai thị vệ mặc quang minh khải ngăn lại, một người nói nhỏ:
- Vân hầu, mau mau đi đi, đây là chỗ thị phi, ngài đừng dây vào, Trương Lượng đáng tội, ngài tốt bụng không chịu được ông ta kêu gào, nhưng kêu gào có thể cứu mạng, không cần phải làm thế.
- Đa tạ huynh đệ nhắc nhở, ta và Trương Lượng cùng làm thần tử, ông ta phạm tội, bệ hạ chặt đầu, ta không có gì để nói, bệ hạ muốn ông ta chịu tội sống, ta cũng không cầu xin, chỉ nể tình nghĩa xưa, cho ông ta cái chăn chống phong hàn, một vò rượu bôi vết thương, ít nhất không bị thôi rữa, chỉ có thể làm vậy thôi, phiền huynh đệ mang vào, ta không vào nữa.
Thị vệ cắn răng đem vò rượu và chăn vào, nghe giọng Trương Lượng khàn khàn truyền ra:
- Vân hầu nghĩa cả, Trương Lượng nhớ rồi.
Vân Diệp làm thế không phải thi ân, y dễ bị tình cảm chi phối, nên cứ làm theo bản tính.
Vượng Tài ở Lĩnh Nam, Vân Diệp cưỡi một con ngựa cái hiền lành, Lưu Tiến Bảo dẫn ngựa bước thấp bước cao đi trong bùn, Cẩu Tử mặc thiết giáp, khoác áo choàng, trông còn giống đại tướng quân hơn cả Vân Diệp, ngựa là con bạch mã cực kỳ bắt mắt, vác cung lớn sau lưng, Lưu Tiên Bảo nhìn bĩu môi suốt.
Đi quanh thành An Thị đổ nát một vòng, Vân Diệp có nhận thức mới về tòa thành này, tường thành tuy bị thuốc nổ đánh sập lỗ chỗ, nhưng bùn trộn chông lấp vào chỗ trống khiến càng khó leo, Dương Vạn Xuân đã vận dụng lực lượng trong thành tới cực hạn rồi.
Người Cao Ly rất cảnh giác, chỉ đi một vòng mà Cẩu Tử bị bắn bảy tám lần, lần khủng bố nhất không ngờ là nỏ tám trâu, không phải Cẩu Tử nhảy xuống ngựa nhanh thì lúc này xác đã lạnh rồi, đáng thương con bạch mã bị ghim xuống đất, vó quẫy đạp yếu ớt, sắp không sống nổi nữa.
Lưu Tiến Bảo nhìn Cẩu Tử người bùn đất cười hô hố, giờ hắn đã hiểu hầu gia nói, ở chiến trước muốn chết nhanh thì ăn mặc đẹp vào, không phải sao, hầu gia rõ ràng chức quan cao nhất, người Cao Ly cứ chào hỏi Cẩu Tử.
Nhưng chuyện luôn có ngoại lệ, một tên cưỡi ngựa đỏ, mặc giáp trắng, cầm phương thiên hoa kích, tên này sống rất tốt, giống Lữ Bố hơn cả Lữ Bố, thấy Cẩu Tử bị tấn công, không nói một lời, rút cung lớn của mình, lắp tên to hơn ngón cái bắn lên thành.
Một phát bắn ba mũi tên, ba người Cao Ly ngã xuống, tên khốn này bắn trong phạm vi xạ kích của nỏ tám trâu, tiễn thuật khủng bố hơn cả của Phùng Áng.
Người như thế Vân Diệp gặp một lần rồi, đó là Hắc Xỉ Trường xạ điêu thủ, hiện giờ còn có một tên biến thái nữa sao?
- Có gì ghê gớm đâu, hầu gia nhà ta hạ lệnh chặt tay một xạ điêu thủ, hừ, người chấp hành là ta, cánh tay kia ta còn giữ, về Trường An ta cho ngươi xem.
Lưu Tiến Bảo nổi tiếng ngang ngược trong quân doanh, từ khi hầu gia nhà mình thành danh tướng, hắn nhìn ai cũng ngứa mắt, bao gồm cả tên giáo úy giáp trắng vừa báo thù thay Cẩu Tử.
Trận chiến Trú Tất Sơn có một người chiếm hết danh tiếng, người này chính là Tiết Nhân Quý.
Cao Duyên Thọ suất lĩnh mười bốn vạn quân tới cứu viện An Thị, Lý Thế Tích suất lĩnh mười bốn vạn bộ binh, một vạn năm nghìn kỵ binh lập trận nghênh địch, Trường Tôn Vô Kỵ, Ngưu Tiến Đạt suất lĩnh một vạn hai nghìn kỳ binh mai phục, Lý Nhị đích thân dẫn bốn ngàn kỵ binh ẩn trên núi bắc.
Cao Duyên Thọ khi đối trận với Lý Thế Tích, đám Trường Tôn Vô Kỵ, Ngưu Tiến Đạt từ hẻm núi đánh ra, tấn công đằng sau quân Cao Ly, Lý Nhị dẫn kỵ binh lao xuống, ba mặt giáp kích, mười bốn vạn quân Cao Ly tan vỡ, chặt đầu hơn hai vạn.
Lý Nhị muốn ôn lại chuyện đại phá Đậu Kiến Đức năm xưa, bốn nghìn người lao vào mười bốn vạn quân, trong tất cả các hoàng đế cũng chỉ có ông ta làm ra loại chuyện này.
Trong trận đao thương không có mắt, Vân Diệp cho rằng, Lý Nhị ra trận hoàn toàn là gây phiền toái cho thị vệ.
May mắn là có Tiết Nhân Quý thích mặc giáp trắng thay hoàng đế thu hút rất nhiều mũi tên, bị bắn thành nhím vẫn liên tục xung sát, tung hoành trong quân không tướng nào địch nổi ba hiệp, chém giết nửa canh giờ hộ tống Lý Nhị đánh vào trận địch. Lúc này liên quân Cao Ly, Mạt Hạt đã bại trận, hoàng đế cũng thỏa mãn hoàn thành chuyến du lịch chiến trường, nghe nói cũng chém chết được ba tên tướng Cao Ly, khải giáp cũng bị người ta chém vài vệt trắng, sau cuộc chiến hoàng đế chỉ vết trắng trên giáp miêu tả khi ấy tình hình nguy cấp ra sao, bản thân anh dũng thế nào.
Khi ông ta thấy quần thân mồ hôi mồ kê đầm đìa khuyên giải mình không nên đích thân tham chiến nữa, mới hài lòng phong thưởng mọi người, Tiết Nhân Quý càng được trọng thưởng, trâu năm trăm con, cừu nghìn con, tước phong Chiêu vũ giáo úy, một bách nhân trưởng nho nhỏ nhảy vọt lên Chiêu vũ giáo úy, đây là ban thưởng hiếm có lắm rồi.
- Vốn tưởng rằng tiễn pháp của Phùng công đứng đầu đương thế, không ngờ hôm nay gặp được thần xạ thủ, đúng là phấn chấn lòng người, không biết cung trong tay giáo úy là cung mấy thạch?
Tiết Nhân Quý thất kinh, Vân Diệp so mình với Việt quốc công uy danh hiển hách là vinh việu lớn lao, vội cúi người thi lễ:
- Hầu gia quá khen rồi, Phùng công tiễn pháp vô song, ba mũi tên bình định Lĩnh Nam, há hạng vãn bối có thể theo kịp, cung trong tay mạt tướng là thiết bối cung, ước chừng có sức năm thạch.
- Không tệ, không tệ, năm xưa bản hầu tác chiến ở Liêu Đông, Hắc Xỉ Trường cũng dùng cung năm thạch, nhưng chỉ có thể bắn liền năm tên, không biết Tiết giáo úy có thể bắn được bao nhiêu tên?
Thấy Tiết Nhân Quý trả lời có lễ có phép, đúng chừng mực, Vân Diệp lại hỏi, y thích thu giữ người võ nghệ cao thâm.
Tiết Nhân Quý xuất thân bần hàn, là giai tầng cỏ cây tiêu chuẩn, dựa vào một thân dũng lực đi tới mức này không dễ, Vân Diệp khi nhỏ nghe ( Tiết Nhân Quý chinh tây) mà lớn lên, làm y sao không tò mò với vị danh tướng này.
Tiết Nhân Quý ngượng ngùng nói:
- Mạt tướng nếu ăn no có thể bắn liền mười lăm mũi tên, nhưng mạt tướng dạ dày to, quân lương không đủ, nên thường ngày chỉ bắn tám mũi là cao nhất.
Vân Diệp tức thì nổi giận:
- Không ngờ có kẻ bớt xén quân lương, không thể chấp nhận được, dũng sĩ không ăn no, làm sao có thể lên trận giết địch, ta về xem kẻ nào to gan như thế, đường đường giáo úy mà ăn không no, nực cười.
Tiết Nhân Quý càng xấu hổ, nói nhỏ:
- Không liên quan tới người khác, là mạt tướng ăn quá giỏi, nay trong biên cảnh Cao Ly, lương thảo không đủ, bệ hạ cũng phải giảm lương, mạt tướng sao có thể là ngoại lệ, mạt tướng ăn lửng bụng cũng bằng phần lương của ba người rồi, đó còn là do Trương công chiếu cố đặc biệt.
- Ha ha ha, Quắc quốc công thật hẹp hòi, chút lương thực có là gì, lần này bản hẩu chuyên môn mang theo rất nhiều lương thực, hôm nay ngươi giúp ta, vậy ta mời ngươi một bữa thật no nhé.
Vân Diệp thấy rất buồn cười, dạ dày một người bao lớn, dù ăn giỏi cũng ăn được bao nhiêu? Lưu Tiến Bảo ăn rất khỏe, một bữa ăn hai cái bánh to như cái nón, ăn của Vân gia mười năm rồi mà nhà có nghèo đi đâu.
Tiết Nhân Quý ngại ngùng gật đầu đồng ý, xem ra được ăn no một bữa có sức dụ hoặc rất lớn với hắn, đoàn người rời thành An Thị, Vân Diệp dẫn bộ thuộc tới doanh trại nhỏ, cách đại doanh trung quân không xa.