Hi Đồng ôm lấy người Cửu Nương, vuốt mái tóc nàng:
- Vân Diệp nói cuộc đời chỉ là trò chơi, cố gắng sống thật thoải mái, ta thấy lời này rất hợp khẩu vị, nên không phản đối suy nghĩ của nàng. Hơn nữa đám khốn kiếp ở ngoài kia thực sự không còn đường sống nữa, hoàng đế chẳng biết lên cơn gì, phái toàn đại tướng quân đi tiễu phỉ, thế nào cũng phải kiếm cho họ đường sống, không uổng họ gọi ta một tiếng đại ca.
- Thiếp thân không biết mình đúng hay sai, phu quân, thiếp không chắc nữa.
Cửu Nương không nhịn được, khóc nức nở trong lòng Hi Đồng.
- Đúng sai cái gì, con người sống vui vẻ mới khó. Tiểu Thiết, Tiểu Chùy, Tiểu Đao, Tiểu Tiễn sẽ giúp nàng, chúng ta nhiều nhi tử, thân thủ lại tốt, cả nhà đều muốn nàng nở nụ cười, ha ha ha, chỉ cần nàng vui là được.
- Mai đi tìm Lưu Phương lấy tiền lương, có nó, chúng ta có thể chiêu binh mãi mã.
- Nghe nói Lưu Phương là túi khôn của Vân Diệp, không biết ông ta có cho không?
Cửu Nương vẫn lo lắng:
Hi Đồng bế xốc Cửu Nương lên:
- Phải hỏi mới biết, chuyện ngày mai để mai nói, còn chuyện hôm nay, lâu lắm rồi chúng ta chưa vui vẻ, phải bù lại...
Tiểu Miêu chống cằm lên bàn, hai bàn tay không ngừng cào đi cào lại mặt bàn, đánh không lại Đơn Ưng, bất kể đánh kiểu gì cũng thua, làm nàng tức giận, nàng rất muốn tối nay đi thử thuật kê minh cẩu đạo của mình.
Hai tay chống lên bàn, Tiểu Miêu trườn ra ngoài cửa sổ như ly miêu, Y Lợi Tư nằm ở đầu kia bàn, chẳng lạ gì hành vi của điện hạ nữa, gập ngón tay, điện hạ luôn quay về khi mình gập tới ngón tay thứ chín, không biết lần này có kiên trì được lâu hơn không.
Lần này rất nhanh, mới gập tới ngón thứ sáu, Tiểu Miêu mặt toàn vết mỡ, miệng ngậm một cái chân gà, tiếp tục buồn bực nằm trên bàn, nhai chân gà rau ráu.
Y Lợi Tư không hỏi nguyên nhân, ngoan ngoãn lấy nước nóng lau mặt cho Tiểu Miêu.
- Sư phụ nói kê minh cẩu đạo của ta đã đại thành, sao không xử lý được tên đó?
Tiểu Miêu tóm cổ áo Y Lợi Tư xách lên hỏi.
Y Lợi Tư chỉ biết lắc đầu:
- Chứng tỏ tên đó rất lợi hại, lợi hại hơn người bình thường.
Tiểu Miêu đặt Y Lợi Tư lên bàn, đi vòng vòng, kẻ tên Hạ Thiên Thương rất dễ đối phó, đấm một phát vào mắt là hắn ngoan ngoãn ngủ rồi, Đơn Ưng thật đáng ghét, mình chẳng qua là muốn ra ngoài dạo một vòng, thăm dò tin tức, vì sao hắn lại ngồi trong sân uống rượu, còn nói đang ngắm trăng, đêm nay có trăng à?
- Sư muội, đừng ra ngoài nữa, hiện giờ thành Toái Diệp rất nguy hiểm, có rất nhiều kẻ kỳ quái. Tiểu Ưng không cho muội ra ngoài là sợ muội làm hỏng đại kế.
Cẩu Tử chưa nói xong thì mũi đã hộc máu bay đi, Tiểu Miêu ghét nhất hắn gọi mình là sư muội.
Lưu Phương đi vào, Đơn Ưng cũng cầm bầu rượu đi vào, Khúc Trác cười hì hì theo sau Lưu Phương, nháy mắt với Tiểu Miêu. Cẩu Tử gần như dán sát tường đi vào, tránh Tiểu Miêu thật xa.
Hết cách, tư chất của mình không đủ, miễn cưỡng luyện được tới trình độ này đã không dễ dàng, nhưng Đơn Ưng và Tiểu Miêu là thiên tài, võ công của họ hình như mỗi ngày đều tiên bộ, chỉ vài năm hắn đã không đánh được ai trong số hai người nữa.
Y Lợi Tư đặt ấm trà xuống rồi lui ra, khẽ khép cửa lại, Lưu Phương xưa nay luôn thích nha hoàn biết ý như vậy.
- Khúc Trác từ Đát La Tư về có thu hoạch lớn, quan trọng nhất là từ nhân số ra vào thành mỗi ngày đoán ra quân đội Đát La Tư đang dần giảm đi, chứng tỏ chúng tây chinh là giả, đông chinh mới là thật. Sứ tiết người Thổ Phồn đã rời đi, chứng tỏ bọn chúng đã ra quyết định, kỳ lạ nhất là nơi này lại thấy người Tân La.
- Bọn chúng muốn làm gì? Thương lượng chuyện gì? Ra quyết định gì? Lão phu thấy cần phải thăm dò một chút, ba ngày sau đại quân chúng ta sẽ chuyển vào trong núi, bắt đầu quấy nhiễu Toa Sách quốc, nếu có thể thì hạ một hai tòa thành, sau đó nhanh chóng rút lui. Nhưng thành Toái Diệp thì không về được nữa.
- Vậy nhà ở đây thì sao?
Tiểu Miêu hơi không nỡ rời đi:
- Tặng cho Hi Đồng, sau đó hỏi Hàn Triệt xem có muốn đi cùng chúng ta không?
- Vì sao không thông báo cho Hi Đồng cùng tiến cùng lui với chúng ta?
Mấy năm qua Đơn Ưng và Hi Đồng có tình cảm rất tốt, không nỡ bỏ lại hắn:
Lưu Phương nhìn Đơn Ưng nói:
- Ta cảm giác cái doanh trại thổ phỉ kia không phải do Hi Đồng định đoạt, ngươi đi nói với hắn, quyết định ra sao là do hắn, tốt nhất là khuyên hắn nhanh một chút. Đám người kia khả năng đã đạt thành hiệp nghị đối phó với chúng ta, muốn diệt ngoài phải yên trong trước, đó là trình tự căn bản, nếu hắn ảo tưởng kết minh với người Đột Quyết thì chúng ta lập tức xuất phát.
- Giờ chúng ta ra ngoài thành, ở trong quân doanh, không để lại ai trong thành hết, nơi này rất nguy hiểm.
Khúc Trác đứng dậy nói:
- Chúng ta không phải là quân đội, nói là người một nhà thì chính xác hơn, Hạ Thiên Thương cố ý tránh hội nghị hôm nay, vì hắn chỉ muốn giúp, không muốn bị ràng buộc, cho nên có thể tín nhiệm, Hi Đồng mục đích không rõ, là minh hữu thì được, không thể làm người một nhà.
Lưu Phương cười:
- Tiểu tử, tiếc là ngươi âm mưu có thừa, dương mưu không đủ, tạm thời như thế đi.
Tiểu Miêu lập tức đi dọn đồ, nàng là người nhiều đồ đạc nhất trong số tất cả mọi người.
Trăng hạ huyền luôn xuất hiện muộn nhất, khi nói treo trên không, Tiểu Miêu quyến luyến nhìn cái ngõ nhỏ mình sống, ở cửa chất đầy thức ăn, không biết bọn trẻ con biết được đây là lần cuối cùng nàng cho chúng thức ăn có thất vọng không.
- Điện hạ, phải đi rồi, họ đã đi rất xa.
Tỷ muội Y Lợi Tư mặc giáp da, kéo chiến mã của Tiểu Miêu qua ngõ nhỏ, sau đó ba con ngựa cùng phóng đi.
" Ta sẽ quay về!" Tiểu Miêu nói với mình như thế.
Đơn Ưng không theo Lưu Phương mà tới quân doanh của Hi Đồng, làm trọn tình bằng hữu, ý đồ của Lưu Phương rất rõ ràng, ông ta muốn Hi Đồng ở lại, trấn an người Đột Quyết, cho đại quân của mình đủ thời gian ẩn vào núi. Một khi người Đột Quyết bắt đầu đông chinh, đội quân này cố gắng cầm chân càng nhiều kẻ địch cho Vân Diệp càng tốt, để chúng không thể toàn lực phát động đông chinh.
Nếu thời điểm thích hợp, để mọi người thấy sự yếu ớt của người Toa Sách, nói không chừng khiến đám người tuyệt vọng kia thấy tia sinh cơ, theo mình tây tiến.
Suy nghĩ tuy tốt, nhưng Hi Đồng thì chết chắc, đám người Đột Quyết, người Thổ Cốc Hồn, Tiết Duyên Đà phát hiện ý đồ của Lưu Phương sẽ xé xác tên ngốc đó.
Đơn Ưng lòng chửi rùa Hi Đồng vô số lần, một tên du hiệp lập quốc cái chó gì, đám lão tặc như Vân Diệp, Lưu Phương dễ dàng biến hắn thành ma thế mạng, e tới chết còn chẳng biết, vẫn cứ trách vận khí của bản thân...
Chiến mã của Đơn Ưng tới cửa trại mới có một giọng say khướt hỏi hắn là ai? Đơn Ưng không đáp, người vọt lên, một tay bám vào cửa trại, leo qua, tên đại hán say khướt kia vừa mới định hét lên đã bị trúng một đòn mạnh, mắt tối sầm ngã lăn ra đất.
Đơn Ưng chẳng che giấu gì, cứ thế đi thẳng vào, không có ngăn cản như tưởng tượng, hắn tới lều chính giữa cũng chẳng ai hỏi hắn là ai, lại có ba tên kéo hắn đi uống rượu.
__________________