- Lão già ngu xuẩn khốn kiếp, bản thân ngu dốt chỉ biết bịa đặt lừa người, một ngôi sao tốt mà ngươi nói thành cái gì, ngươi không biết sinh mệnh ở trên mặt đất này là do nó ban cho, ngươi dám xúc phạm nó.
Lý Nhị lần này giận thật rồi, quát thị vệ kéo Vân Diệp đi, trừng phạt gấp bội, Lý Thừa Càn cầu xin cũng vô ích, Lý Thái cười hả hê lắm, không ngờ Lý Nhị chỉ mặt hắn nói xử tương tự, Lý Thái tịt luôn.
- Bệ hạ, vi thần bị đánh không hề gì, Vân hầu tâm tính thiếu niên nóng nảy là khó tránh khỏi, vi thần chỉ muốn hỏi, mình vô tri chỗ nào, từ xưa tới nay sao chổi xuất hiện luôn mang tới tai họa, chuyện này nên hỏi rõ thì hơn.
Lý Nhị không nghỉ ngơi nữa, bảo Viên Thiên Cương hỏi, kết quả chưa kịp hỏi thì Vân Diệp đã nói trước:
- Sao chổi được ghi chép lần đầu tiên đại khái là ở ( thượng thư), khi đó Vũ Vương phạt Trụ, thời đó tác chiến hành quân phải bấm quẻ, cho nên ghi chép hành quân có thiên tượng không có gì lạ. Ta chỉ lạ là câu "phụ nhân loạn chính" do kẻ nào thêm vào? Lão Viên, đừng có nói ông thêm vào, nếu không ta nhất định giết chết ông, sao Cáp Lôi là vì Bạch Ngọc Kinh kỷ niệm tiên sư của ta nên đặt tên đó, ông dám vấy bẩn ngôi sao này sẽ là tử địch của ta.
Viên Thiên Cương sợ mất vía, Vân Diệp nghiến răng nói ra hai chữ tử địch, nếu mình nói nữa, nhất định sẽ gặp họa, ông ta đột nhiên phát hiện trong mắt Lý Thừa Càn cũng lóe sát khí, Lý Thái nhìn mình không chớp, liền suy nghĩ sâu hơn, tức thì rụng rời chân tay, thường ngày nếu Vân Diệp bị hoàng đế xử phạt, hoàng hậu liền đi ra nhận lấy, nhưng lần này thì không, căn lều của hoàng hậu không có động tĩnh gì.
Mồ hôi tức thì túa ra, run run nói:
- Bần đạo cũng không biết xuất xứ của câu này, sao chổi xuất hiện không có quy luật, có lẽ tại lần nào đó xuất hiện gặp đúng chuyện phụ nhân loạn chính, nên tiền nhân tiện thể ghi vào.
Ngụy Trưng đi tới nói:
- Từ xưa tới nay thiên nhân cảm ứng tuy không được chuẩn xác, nhưng cũng có đạo lý của nó, nếu không vì sao sao chổi sớm không có muộn không có, lại đúng vào lúc phụ nhân loạn chính lại xuất hiện, có thể nói là có dấu hiệu.
Chử Toại Lương từ Tùy Châu trở lại cũng nói:
- Sao chổi được công nhận là sao tai họa, Vân hầu, cho dù tiền bối của ngài thở phụng nó, hiện giờ cũng phải thay đổi, chả lẽ vì một mình ngài mà muốn toàn thể mọi người phải thờ phụng ngôi sao đó.
- Mấy năm trước các ngươi đều thích uống đan dược, cho rằng đó là cách kéo dài tuổi thọ, sao giờ không uống nữa? Ta nhớ khi đó chỉ có một mình ta cho rằng thứ đó là độc dược, chẳng phải các ngươi đều sửa lại đấy à?
Vân Diệp hừ một tiếng:
- Vân Diệp, hai chuyện này sao có thể so với nhau, chuyện đan dược chứng minh ngươi chính xác là nhờ có Tôn đạo trưởng nghiệm chứng. Còn tinh tượng thì hư vô xa xăm, đến khi nên xuất hiện thì sẽ xuất hiện, nói nó là sao họa cũng không phải quá, trừ khi ngươi có thể gọi nó ra cho mọi người chứng kiến, nếu sao họa xuất hiện mà vẫn quốc thái dân an thì lời đồn sẽ mất.
Phòng Huyền Linh đứng ra tổng kết lời mọi người, giọng điệu mỉa mai, đám đại thần sớm cho rằng sao chổi là tai họa đều cười phá lên, nhìn thấy Vân Diệp bị bêu xấu đúng là khoan khoái lòng người, ai bảo y quá thông minh, hết phần của người khác, nho quân tử chỉ quân tử khi đứng trên đầu người ta thôi.
- Thiên nhân cảm ứng? Các ngươi cho rằng có loại chuyện này? Bạch Ngọc Kinh coi thứ này là trò cười, sư phụ ta nói cho ta biết chân lý trên đời vĩnh viễn chỉ nắm trong tay số ít, đừng vì số đông ngu xuẩn mà vứt bỏ, nhận thức là một quá trình, một người nếu như thông minh hơn kẻ khác quá nhiều sẽ bị coi là dị loại trên đời, người khác tránh xa ngươi.
- Cho nên xưa nay ta không cho rằng mình thông minh, thế nhưng các ngươi vẫn cho rằng ta là người thông minh nhất Đại Đường, vì tránh thành dị loại, ta dạy bảo học sinh, đem thứ ta biết truyền cho bọn chúng, để bọn chúng cùng trở nên thông minh.
- Ta xin bệ hạ thành lập Ngọc Sơn thư viện, nỗ lực đè cao dân trí, kỳ thực chẳng cao thượng như ta nói, ta chỉ muốn mọi người thông minh hơn, ánh mắt có thể nhìn thấu thứ chưa biết, như vậy ta không quá nổi bật nữa, chư vị thấy ta chỉ cho rằng ta là vãn bối thông minh, yêu quý nhiều hơn đề phòng.
- Không cần phải nghiên cứu tấu chương của ta hết lần này tới lần khác, sau đó đưa ra đáp án đúng mà chẳng phải đúng. Nếu như các ngươi muốn ta thể hiện tri thức ta ẩn giấu, vậy được, ta sẽ cho các ngươi thấy, trên vòm trời này, tất cả đều có thể tính toán được.
- Các ngươi chắc không biết trên mặt đất một năm xảy ra ba tới năm lần nhật thực, còn nguyệt thực càng nhiều không kể siết, các ngươi cho rằng trên tầng mây có thiên cung huy hoàng, vậy ta cho các ngươi biết, trừ hơi nước ra thì chẳng có gì giết.
- Các ngươi cho rằng sao họa không thể tính được, cho các ngươi biết, ba ngày sao nó sẽ xuất hiện ở chân trời, vì sao ta biết? Vì bảy mươi sáu năm nó lại tới một lần, không tin các ngươi lật hết sử sách mà xem, các ngươi sẽ thấy.
- Nếu các ngươi cho rằng một số năm tháng lịch sử không xác nhận được? Vậy lấy cái gọi là sao họa làm chuẩn đi, ba ngày sau người thuộc mạch Bạch Ngọc Kinh cung nghênh sao Cáp Lôi tới.
Tất cả im lặng nhìn nhau, Vân Diệp không phải kẻ nói năng tùy tiện, càng hiếm khi thấy y kích động như vậy, giờ nói chẳng may sai, sẽ thành trò cười.
Lý Nhị phất tay bảo thị vệ đưa hai người họ đi, xuân canh cũng kết thúc.
Vân Diệp đang bị đánh, Lý Thái đang bị đánh, bất kể các ngươi có lý do lớn thế nào, bị đánh là cái chắc, Lý Thừa Càn nghe tiếng gậy đánh vào mông, răng nghiến ken két, mắt đỏ ngầu như con sư tử nóng nảy đi dưới mái hiên, tông chính của phủ tông nhân tuy địa vị cao, nhưng cũng không chỉ nổi lửa giận do thái tử phát ra.
Vì thứ sao chó má mà đệ đệ và huynh đệ của mình bị xỉ nhục, hai người có công lớn vì nước, nay bị nhục hình bởi nô lệ, sao khiến Lý Thừa Càn cam tâm.
Trong Điện Lưỡng Nghi, Lý Nhị ngẩng đầu nhìn bầu trời rất lâu không nói, hành vi của Vân Diệp và Lý Thái sao thoát khỏi mắt ông ta, mới lúc đầu còn chưa hiểu, đến khi Vân Diệp nói ba ngày sau sao họa sẽ xuất hiện, còn gì không hiểu nữa, trong lòng vừa chua chát lại xúc động.
Trường Tôn thị mang ấm trà của Lý Nhị tới, cười:
- Nhị lang, chàng thấy con và học sinh của thiếp thế nào?
Lý Nhị lúc này mới phát hiện khuôn mặt cười như hoa nở của Trường Tôn thị đẫm nước mắt, tuy khóc, nhưng đầu ngẩng cao, cố chấp nhìn mình.
- Nàng thành công hơn ta, Quan Âm tỷ, bất kể lúc nào cũng có người bảo vệ nàng không bị tổn thương, còn ta? Phụ thân ta hận ta, huynh đệ ta muốn giết ta, bằng hữu của ta muốn giết ta, con cái sợ ta. Tính đi tính lại, ta chỉ có một mình nàng mà thôi.
- Nhị lang, cả đời nhìn chúng ta được định sẵn phải nương tựa vào nhau, nếu mạng thiếp tốt hơn, thiếp tình nguyện cho chàng mượn, để chàng hoàn thành mộng tưởng thiên cổ nhất đế của mình.
Lý Nhị chỉ thoảng thương cảm, kiêu hãnh nói:
- Không cần! Trẫm định sẵn sẽ là thiên cổ nhất đế, ba ngày sau tai họa, mười ngày sau nhật thực, trẫm sẽ ngồi trên điện Vạn Dân ngắm nhìn, xem chúng làm gì nổi trẫm, trẫm nhận mệnh từ trời, có chư thần phù hộ, không phải sợ gì cả.
- Con nàng cũng là con trẫm, trẫm muốn chúng biết, lão bà của Lý Thế Dân này không cần chúng lo, một đám hủ nhỏ mà thôi, dám ức hiếp cả trẫm rồi, trẫm sẽ cho chúng biết mặt.