Yểu nương đang giống như cẩu, ngửi tới ngửi lui ở dưới nách của Cao Sơn Dương Tử, sau khi xong hai bên, Yểu Nương cười nói: "Nữ nhân chúng ta còn có một bản lĩnh khác, đó chính là mùi thơm trên cơ thể người. Dùng nước hoa không coi là bản lĩnh, chỉ có mùi thơm chính thức của cơ thể mới có thể khiến cho nam nhân phát cuồng, ngài là xử nữ, nhưng lại không có hương thơm của xử nữ, Yến Lai lầu có một bí mật bất truyền, đó chính là trong khoảng thời gian một tháng có thể khiến cho khắp cả người ngài sinh hương thơm.Vấn đề là giá cả hơi đắt một chút, không biết quý nhân có thể trả được hay không?"
Cao Sơn Dương Tử không hề nghĩ ngợi mà gật gật đầu đối với thị nữ của mình. Lập tức, một nắm tiền vàng đã bị ném lên trên mặt bàn, Yểu Nương quét tay qua mặt bàn, cao hứng như một gà mái vừa mới đẻ trứng, gào to đối với quy công ở bên phòng ngoài: "Chuẩn bị bách hoa súp cho khách nhân, lấy mỹ nhân quá hoa đường ở trong phòng ngủ của ta......."
Sau khi phân phó xong, thấy Cao Sơn Dương Tử rất kinh ngạc, tươi cười nói: "Tốt nhất là nên cho quý nhân biết, đây là phương thuốc truyền thừa của tổ sư gia Yến Lai lầu, vô cùng trân quý, Yến Lai lầu ta trên dưới một trăm năm qua một mực là đứng đầu bảng giới phong nguyệt ở trong thành Trường An, chỉ dựa vào hai đồ vật này, phương thuốc thì ta sẽ không nói cho quý nhân. Cho dù ngài muốn giết ta, ta cũng sẽ không nói, hơn hai trăm cô nương của Yến Lai lầu còn phải dựa vào nó để kiếm cơm."
Cửa mở một khe nhỏ, Quân nô rất có thói quen rèn luyện hàng ngày, đút gói thuốc qua khe cửa, con mắt tuyệt đối không liếc nhìn vào bên trong. Không phải hắn ở thanh lâu có kiến thức rộng rãi, không có hào hứng đối với thân thể nữ tử mà là ở hai bên cánh cửa có bốn đại hán hắc y che mặt ôm trường đao đang đứng, chỉ cần hắn dám đi đến liếc mắt nhìn vào bên trong, nói không chừng những con dao nhỏ sẽ rơi vào trên cổ mình.
Yểu nương lấy gói thuốc, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp gấm, cẩn thận mở ra, bên trong có đầy những dược hoàn màu trắng, đổ ra, giở ở phía trước mặt Cao Sơn Dương Tử, cười nói: "Quý nhân, đây là mỹ nhân qua hoa đường, mỗi ngày dùng phương pháp triêu tam mộ tứ là được ( TRIÊU TAM MỘ TỨ thay đổi thất thường; sớm ba chiều bốn (một người rất thích khỉ thường cho khỉ ăn quả cây lịch, anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả, bầy khỉ rất vui mừng, sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều ba quả. Sau này ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, người dại thường mắc lừa, nay ví với sự thay đổi thất thường), đó là buổi sáng dùng ba hạt, buổi tối dùng bốn hạt, dùng liên tục một tháng, lại mỗi ngày dùng bách hoa súp tắm rửa. Một tháng sau bảo đảm khắp cả người ngài sinh hương thơm"
Cao Sơn Dương Tử không có phản ứng, hai vú già cao lớn cường tráng ở sau lưng nàng vọt lên, giơ tay đẩy ngã Yểu Nương té trên mặt đất, tùy tiện cầm bốn hạt dược hoàn từ trong hộp gấm, nhét vào trong miệng Yểu Nương, một vú già giơ một ngón tay điểm và quai hàm Yểu Nương, chỉ nghe rầm một tiếng, Yểu Nương nuốt khan một ngụm rất mạnh, nước miếng cùng dược hoàn lập tức đi xuống bụng.
Yểu Nương bị buông ra, bản thân lại không có ý tứ trách móc vì mình phải chịu đãi ngộ như vậy, chỉ liên thanh của nói: "Quý nhân, đáng tiếc, đáng tiếc, lại cho một bà già như ta ăn dược hoàn trân quý như vậy, thật sự là đáng tiếc.' " nàng còn hiểu rõ hơn quy củ của quý nhân so với bất luận kẻ nào. Dùng thuốc làm thí nghiệm như này không phải là chuyện Yểu Nương mới gặp lần đầu. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Uống xong dược hoàn, nằm ở trong thùng tắm tràn đầy cánh hoa, Cao Sơn Dương Tử ngửa đầu tựa ở bên trên thùng tắm, nhìn ánh trăng sáng qua cửa sổ, trong đầu không ngừng mà tưởng niệm một thanh niên áo xanh, nàng tưởng niệm đến mức móng tay dài cắm vách thùng tắm, gãy hết mà vẫn không biết.
Cùng lúc vòng quay của ánh trăng đổi phiên, ba người đều đang ngắm ánh trăng, đáng tiếc lần đổi phiên này của ánh trăng không đúng như ý định ký thác trong lòng. Gió nổi lên, chung quanh ánh trăng xuất hiện một vầng sáng rất lớn. Có câu quầng mặt trời canh ba mưa, quầng trăng buổi trưa gió, lại không biết sáng ngày mai cơn gió này có tới hay không, hoặc là nó còn đang chờ ai...
Măng đắng ngâm trong nước giếng mát lạnh suốt một đêm, sáng sớm dùng nước sôi nhúng qua rồi trộn lẫn với mỡ, đập vài củ tỏi, nghiền nhỏ hạt hoa tiêu nhúng qua mỡ, rau thơm mang theo một ít mùi thơm ngát, thả ở phía trên, cho nước dấm chua nóng bỏng lên trên, tùy tiện điểm mấy hạt muối, chính là món ăn ngon không còn gì hơn. Một chén cháo gạo vàng óng ánh cho vào trong bụng, lại thêm một cái bánh hành thái, cuộc sống thần tiên cũng không gì hơn thế này.
Hôm nay là thời gian nhàn nhã, cứ mười ngày một lần là Lý Thừa Càn cùng Lý Thái tới thỉnh an cho cha mẹ mình một lần, Vân Diệp thì khó có được cả ngày thanh nhàn.
Sau khi ăn sáng xong, nói chuyện cùng nãi nãi, tán dóc, lại đàm luận cùng cô cô thẩm thẩm một hồi về hôn sự của Đại Nha, sau đó chuẩn bị mang theo Tân Nguyệt đi chơi thuyền trên dòng Đông Dương. Tiểu Thu không được đi, lúc này cái bụng đã nhô lên cao nên không tiện đi lại. Năm trước tiểu Thu gả cho một quản sự tuổi trẻ trong nhà.
Cũng không biết Tân Nguyệt nghĩ như thế nào, tiểu Thu đã gả cho người, vẫn là đại nha hoàn bên người nàng, chuyện này cũng không thấy nhiều này ở trong giới quý tộc. Phu quân tiểu Thu cũng được người trong Vân gia trang xưng tụng là người tài giỏi, tích góp được chút gia nghiệp, đủ cho tiểu Thu sai bảo mười nha hoàn, nhưng tiểu Thu vẫn không quan tâm, tuy không ở trong Vân gia, mỗi ngày trời vừa sáng tất nhiên sẽ ra hiện tại cửa phòng của Tân Nguyệt, chờ phu nhân sai khiến.
Vân Diệp không thể nói được, chỉ cần vừa nói tới việc đổi nha hoàn, tiểu Thu sẽ lớn tiếng khóc thét, Tân Nguyệt cũng sẽ nói trượng phu không có lương tâm, tiểu Thu hầu hạ phu thê mình nhiều như vậy năm, nào có đạo lý nói đổi là đổi luôn.
Thật ra điều này rất không tiện, người ta đã thành hôn, có một số việc không tiện sai bảo, có đôi khi còn dẫn tới tin đồn. Vân Diệp nói lo lắng của mình cho lão Tiền quản gia, muốn cho hắn nghĩ ra biện pháp xử lý.
Ai ngờ nét mặt già nua của lão Tiền đỏ lên, lão tức giận không kềm được nói: "Hầu gia, đây là do tên khốn nào nói láo ở bên tai ngài, dù tiểu Thu đã lập gia đình, vẫn làm ở nhà chúng ta, đang hầu hạ Hầu gia cùng phu nhân. Chúng ta là người trong sạch. Nhiều năm trôi qua, từng có những kia nhà giàu, vọng tộc làm những việc giơ bẩn, nha hoàn chỉ biết làm việc, còn bị cướp mất tiền công của mình. Thanh bạch vào cửa, thanh bạch xuất môn. Ngài không biết, nha hoàn nhà người ta ra khỏi cổng mà muốn gả người tốt rất khó. Nha hoàn của chúng ta ra cửa đều bị người tốt trong thôn trang đoạt lấy.
Người trong nhà chúng ta là người tốt, thanh danh bách chiến bách thắng của Hầu gia vang dội bên ngoài, phu nhân hiền lành, danh tiếng trì gia đã nổi danh ở khắp Trường An, lão tổ tông chúng ta lại đã được Nhan tổ tông tán dương ngay trước mặt người ta, cô nãi nãi, các tiểu nương tử trong nhà cũng là người hiền lành. Tuy nói có mấy vị Tiểu nương tử thích trêu cợt người khác, đây cũng là tánh tình trẻ con, hai năm nay đã trưởng thành, chẳng phải không còn việc này sao? Hầu gia, những sự tình trong nhà thì ngài không cần lo lắng, con mắt lão nô còn rất sáng, nhất định sẽ ngăn chặn những chuyện làm nhục gia phong........."