Mục lục
Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địch Nhân Kiệt không đi gặp Uyên Cái Tô Văn, vì sớm nghe nói bệnh của hắn đã vào cao hoang, thái y đã chứng minh, không thể sai lầm, nếu biết hắn vẫn còn năng lực giết người thì đã ngay lập tức chú ý tới hắn.

Sáng hôm sau Vinh Hoa thay y phục cho Uyên Cái Tô Văn, hai người ăn bữa sáng vô cùng phong phú, giống bữa sáng ở Vân gia, ở Vân gia ba năm, Vinh Hoa học được cách làm rất nhiều món ăn.

- Tiếc là Vân Diệp không ở Trường An, nếu không ta nhất định sẽ mời y một chén, thức ăn nhà y không tệ.

- Đệ tử của y ngoài kia cũng thế mà. Hiện giờ hắn chú ý vào người Tân La, Bách Tế, Thổ Cốc Hồn, chắc là cho rằng chàng sắp chết, hắn không hiểu, hổ bị bệnh vẫn là hổ.

- Đôi khi ta nghĩ, nếu chúng ta không gặp tên khốn kiếp Vân Diệp thì chúng ta sẽ sống thế nào?

Uyên Cái Tô Văn đặt đũa xuống trầm tư hỏi:

- Chàng vẫn tạo phản, còn sẽ giết Cao Kiến Vũ, có điều không gấp gáp thế này, làm thành công chỉ mới được một nửa.

Vinh Hoa nói rất chắc chắn:

- Có lý, ta là người sắp xếp kỹ càng rồi mới hành động.

Uyên Cái Tô Văn lau mồm:

- Nàng nên đi rồi, hôm nay ta sẽ rất bận, bận cả ngày.

Địch Nhân Kiệt ngồi ở giữa đường phường Đãi Hiền, đường vắng tanh, hôm nay phàm là không cần ra ngoài thì sẽ không ai ra ngoài, đại môn nhà nào cũng đóng chặt.

Không sao, Địch Nhân Kiệt biết sau mỗi cánh cửa kia có một đôi mắt cảnh giác nhìn mình, binh sĩ kiểm tra từng nhà, không cầu tim ra cái gì, những người kia cũng chẳng lo tìm ra cái gì trong nhà, chỉ lo nhà mình có thêm cái gì, đó là cách vu cáo đơn giản, hữu hiệu nhất.

Cửa nhà Uyên Cái Tô Văn mở ra, Vinh Hoa áo xanh váy vải, cánh tay khoác một cái bọc đi ra, nàng chẳng nhìn Địch Nhân Kiệt, ký tên vào sổ đăng ký, sau đó lên xe ngựa tới đón mình, chẳng hề quay đầu lại, chẳng có chút lưu luyến nào.

Địch Nhân Kiệt nhìn xe ngựa Vinh Hoa đi xa, đột nhiên đứng dậy đẩy cửa nhà Uyên Cái Tô Văn, vườn vô cùng hoang vu, hoa viên toàn cỏ hoang, chỉ có tiền sảnh sạch sẽ. Uyên Cái Tô Văn ngồi dưới ánh mặt trời uống rượu, tấm áo trắng phủ lên tấm thân gầy khô, nhìn trang phục là biết là quần áo cũ của hắn, khi đó Uyên Cái Tô Văn nhất định là mỹ nam tử phong thái như ngọc.

- Rượu này ta không mời ngươi uống được, trong rượu có mã tiền tử, ta uống thì giảm đau, ngươi uống sẽ chết.

Uyên Cái Tô Văn uống cạn chén rượu, cười với Địch Nhân Kiệt.

Cái nhìn qua vừa rồi Địch Nhân Kiệt thấy đốm đỏ đáy mắt hắn, dù không hiểu y học cũng biết, mạng người này không còn lâu nữa.

- Năm xưa sư phụ ngươi nhốt phu phụ ta trong lồng, để bọn ta sinh con đẻ cái trong đó, trước kia ta cho rằng đó là đại sĩ nhục, giờ nghĩ thông rồi lại muốn cảm tạ y cho ta cơ hội cuối cùng.

- Bây giờ ngươi lại phái binh nhốt ta trong cái trạch viện này, có phải cũng muốn xem bọn ta sinh hoạt thế nào? Bỏ đi, ngươi là vãn bối, lão phu còn cần chút thể diện nên đuổi Vinh Hoa đi, thiếu niên, cùng ta tán gẫu chút.

Địc Nhân Kiệt lắc đầu:

- Ta còn phải đợi hung thủ tàn khốc xuất hiện.

- Ngươi cho rằng đợi như thế thì hung thủ sẽ lộ ra?

Uyên Cái Tô Văn dừng tay lại:

- Đúng, ta cảm giác hung thủ mời ta tới đây, nếu hắn đã mời khách thì thế nào cũng ra mặt tiếp khách.

- Sao ngươi biết?

Uyên Cái Tô Văn càng thêm hứng thú:

- Sáu vụ hung án, số người chết ngày càng nhiều, cuối cùng là một vụ án diệt môn, thủ pháp gây án vô cùng gấp gáp, thi thể đầu tiên hắn cắt tới hai mươi ba đao, sau này càng ngày càng đi, thi thể cuối cùng đâm thẳng vào yết hầu. Còn tưởng rằng hung thủ mất kiên nhất, cuối cùng tính toán mới biết t hì ra hắn phải tranh thủ thời gian về nơi nào đó đúng lúc, ta vỗ tình vẽ vòng tròn trên bản đồ, ngạc nhiên phát hiện, nơi xảy ra sáu vụ hung tán đều nằm trong vòng tròn, nên mạo muội tới trung tâm vòng tròng, muốn xem xem hắn muốn làm gì?

Nghe xong Địch Nhân Kiệt tự thuật, Uyên Cái Tô Văn gật đầu:

- Thời gian đúng là phiền toái lớn, thời điểm phát sinh hung án quá tập trung là sơ hở.

Địch Nhân Kiệt trả lời là xuất phát từ phép lịch sự, nói xong muốn ra ngoài.

- Thực ra ngươi không cần quá phiền phức, qua đêm nay mọi chuyện sẽ qua hết.

Uyên Cái Tô Văn nhắm mắt lại tắm nắng, như một con chó già lười biếng.

Địch Nhân Kiệt muốn hỏi rốt cuộc hắn biết gì, cuối cùng nhịn xuống đi ra ngoài.

Đợi Địch Nhân Kiệt đi rồi Uyên Cái Tô Văn liền đứng dậy, hắn thực sự vô cùng bận rộn, không ngừng cho dầu hỏa vào ống, hắn chưa bao giờ đốt đèn, dầu triều đình cung cấp cho hắn chưa bao giờ thiếu, ngày tháng tích lũy lại được mấy chum lớn.

Xe thủy long của phường đỗ ở hậu viện nhà hắn, vì chỉ có nhà hắn rộng rãi, Uyên Cái Tô Văn không cần ai hầu hạ, nên đuổi tất cả tới chố Vinh Hoa, mỗi ngày Vinh Hoa đưa cơm cho hắn, đôi khi ở lại cùng y một đêm, trạch viện thênh thang chỉ có một mình hắn sống như bóng ma, cho nên đội cứu hỏa đặt đầy xe thủy long trong nhà hắn.

Mỗi chiếc xe thủy long chỉ có thể thêm một phần nhỏ dầu hỏa, vừa vặn một phần ba.

Uyên Cái Tô Văn vất vả cho dầu xong liền thở như bò già, thận đau kịch liệt, hắn đã ba ngày không tiểu tiện, có ai biết được dưới áo bào rộng thùng thình là cái bụng trương phình.

Về tiền sảnh, Uyên Cái Tô Văn run rẩy lấy ra một cái túi giấy, lấy thìa nhỏ múc ba thìa bột mã tiền tử, không thể nhiều hơn, không thể ít hơn, chỉ hắn mới nuốt sống mã tiền tử như thế, cơ thể hắn mất đi công năng bài tiết nước, lúc này thêm một chút nước với hắn cũng là một loại dày vò.

Uyên Cái Tô Văn chỉ mong mình qua được lần này, hắn không cần nhiểu, chỉ cần ông trời cho mình thêm một đêm.

Chập tối, Uyên Cái Tô Văn chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ rực.

Cởi bỏ y phục, nhảy vào thùng hỗ lớn chứa đầy nước sạch, vùi mình vào nước, tới khi sắp chết ngạt mới thò đầu ra thở, cảm giác như sống lại.

Hôm nay hắn tắm rất kỹ, Uyên Cái Tô Văn ghét cái bụng lớn của mình, vì nó hại hắn không mặc được trang phục võ sĩ, hôm nay là ngày trọng đại, thế nào phải chú ý bề ngoài.

Khi phong hỏa đài của Trường An truyền tới lang yên cảnh báo, hắn và Vinh Hoa ôm nhau khóc, cuối cùng đã đợi được tới chuyển biến lớn rồi, lũ ngu xuẩn đó rốt cuộc làm gì khi Cao Ly vất vả chống lại tinh nhuệ của Đại Đường, sao tới khi cùng đường mới biết phản kháng.

Điều mình có thể làm không nhiều, có lẽ chẳng thể làm được gì, nay Đại Đường vẫn dùng danh nghĩa Cao Kiến Vũ hiệu lệnh Cao Ly, nếu mình giết được Cao Kiến Vũ, nhất định sẽ làm Cao Ly rối loạn, chỉ khi cục diện Cao Ly tới mức không thể khống chế, nhi tử Phùng Cát mới có khả năng về Cao Ly.

Trống canh hai vang lên, Uyên Cái Tô Văn mặc xong y phục, toàn thân trên dưới toàn màu đen, hông gài hai thanh đao, lưng dắt hai thanh đao, vị trí mỗi thanh đao đều vô cùng thích hợp.

Giết người phóng hỏa phải chọn hôm gió lớn không trăng, Uyên Cái Tô Văn lại chọn ngày trăng sáng, vì tiết kiệm thể lực, hắn thậm chí không leo tường, mang một cái thang tới trèo lên, thò cổ nhìn binh sĩ tuần tra trên đường, sau đó nhảy xuống.

Người Đường cực kỳ ác ý an bài nhà của hắn và Uyên Cái Tô Văn liền với nhau, khiến hắn thuận tiện rất nhiều, theo lễ chế Cao Kiến Vũ có thể nuôi mười sáu gia tướng, cực kỳ nghiêm ngặt, mười sáu là mười sáu, không được có thêm một người dùng vũ khí nào.

__________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK