- Đương nhiên là y có thể, ngươi nhìn trang bị của y, thuốc nổ, dầu hỏa, nỏ tám trâu, máy ném đá kiểu mới, khinh khí cầu, muốn gì có nấy.
- Kỵ binh khác lấy chém giết làm chủ, kỵ binh của y lấy kỵ xạ làm chủ, hai quân giao phong, một loạt mưa tên có thể diệt hai thành địch, đợi tới khi hỗn chiến y còn có nỏ cầm tay, ngươi vung đao lên còn chưa tới gần đã bị bắn chết, chút binh lực sót lại, bị đại đội nhân mã của y xông lên, làm gì không bại?
- Danh tướng cái chó ấy, thứ khốn kiếp ấy dưới trướng bản soái cùng lắm là làm quan quân nhu, lên trận tối đa lão phu cho nghìn quân, mang nhiều người hơn là thảm họa.
- Thành lạc đà, thành lạc đà! Nó và chiếc Đại Đế là sự xỉ nhục của quân nhân, sau này đế quốc muốn có danh tướng e rất khó, Vân Diệp trước tiên hủy đi sự sùng bái của chúng ta với thánh nhân, giờ y hủy đi ý nghĩa của binh gia lừng danh thiên cổ, y có thể bồi dưỡng tướng quân quy mô lớn ở thư viện rồi.
- Sau này tướng quân chỉ cần biết làm sao phát huy vũ khí tới tối đa là được, không cần mưu lược, không cần vận khí, chỉ cần vũ khí...
Tô Định Phương không hiểu vì sao Lý Tịnh kích động như thế, Vân Diệp đánh lui kẻ địch, xoay chuyển cục diện bất lợi ở Tây Vực, là đồng liêu lúc này phải vui mừng mới đúng. Chẳng lẽ là do đố kỵ? Ý nghĩ này vừa sinh ra liền bị hắn bóp nát, nghĩ như thế về lão sư đúng là đại bất kính.
- Phái binh tới Hắc Thạch sơn!
Lý Tịnh chỉ bàn đồ:
- Ở đây chúng ta đi gặp Lộc Đông Tán bị Vân Diệp đánh tán phế, hỏi hắn vì sao phản bội Đại Đường!
Thắng lợi của Vân Diệp trong mắt Lý Tịnh là sỉ nhục với hai chữ quân nhân, có điều Hứa Kính Tông lại không thấy thế, nghe được chiến báo, mắt rưng rưng lệ, thành kính cảm tạ trời cao, từ khi Vân Diệp bao vây, ông ta đêm không chợp mặt, mỗi ngày thức dậy giương tai nghe tin Vân Diệp chạy về, thậm chí phái thủ hạ đi hơn trăm dặm tiếp ứng.
- Quy Tư đại tiệp!
Hứa Kính Tông lệnh thân vệ cứ rảnh rỗi là lại hô bốn chữ đó, nghe một lần là khoan khoái một lần.
Ông trời ơi, Lão Hứa này đúng là tuệ nhãn biết anh tài, người ta theo rồng, ta theo hổ, theo rồng quá nguy hiểm, theo con hổ chỉ biết ngủ này quá tốt, chỉ cần con hổ không sao, mình luôn đường mây rộng bước, lãi lớn!
Hứa Kính Tông bội phục bản thân sát đất, trước kia quyết tâm tới thư viện, lại thêm lần này, giờ về có cái công kiềm chế người Thổ Phồn rồi, kiếm cái bá tước không khó, quan văn lấy công võ tiến tước, nghĩ thôi đã thấy sướng, mình còn có đường lui tuyệt vời là thư viện, đúng là tiến có thể công, lui có thể thủ, làm quan như thế còn mong gì nữa?
Tránh mộng đẹp tan vỡ, ông ta lần nữa lệnh gia cố phòng ngự thành Loạn Thạch, phải giữ được mạng mới an tâm hưởng thụ trái quả thắng lợi.
Tín sứ phi ngựa như điên, qua mỗi một châu huyện trên lưng cắm thêm một lá cờ nhỏ, lưu lại tiếng reo hò, thấy sắp vào thành Trường An, một đám tín sứ thay chiến y, vết máu bên trên vẫn chưa lau, lấy hộp tro ra bôi bừa lên mặt, khi qua thành Loạn Thạch, Hứa trưởng sử bảo thế, vào thành Trường An càng thảm hại càng tốt.
Uống một ngụm nước hắng giọng, mọi người điều chỉnh âm thanh tới trạng thái tốt nhất, đại quân thắng trận đương nhiên quan trọng, nhưng bề ngoài cũng phải làm thật hoành tráng, Hứa trưởng sử nói quá đúng, đại soái dẫn huynh đệ đánh trận, vạn vạn lần không thể để phong thưởng có chút tổn hại nào.
- Quy Tư đại tiệp, chém đầu mười vạn!
Tiếng hết đột nhiên làm chim chóc trong rừng bay dáo dác, hơn năm mươi kỵ binh xếp đội ngũ chỉnh tề oai phong lẫm liệt, cả đời này không có mấy cơ hội phóng ngựa trong thành Trường An, lúc này không huênh hoang chút còn đợi tới bao giờ.
- Quy Tư đại tiệp, chém đầu mười vạn!
Quan gác cổng sửng sốt, nhìn về phía tay, chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn, thấp thoáng thấy hồng linh trên mũ, đó là hồng linh cấp sứ, chỗ nào đại tiệp thế?
- Quy Tư đại tiệp, chém đầu mười vạn!
Lần này nghe rõ rồi, là Quy Tư, nơi Quách soái trận vọng, quan gác công cuống quít đuổi người qua lại, bất kể là bình dân hay huân quý đều đứng sang một bên.
Người Quan Trung hung dữ còn chưa kịp chửi bới đã thấy hồng linh cấp sứ từ xa chạy tới, vội ngậm miệng lại.
Còn tưởng rằng đám người này lại mang tới tin nơi nào đánh nhau, người Trường An đã trơ lỳ với tin này rồi, cả thế giới không thích Đại Đường, hè nhau đánh, nghe nói tướng sĩ bên ngoài rất khổ, đại tướng quân cũng trận vong, làm người ta sợ hãi.
- Quy Tư đại tiệp, chém đầu mười vạn!
Tín sứ liều mạng rống lên, phóng như bay qua cổng thành, tốc độ không giảm chút nào.
Cổng thành tức thì sôi sục, một tên trông giống học sinh tháo xe khỏi ngựa, cưỡi lên ngựa không yên phóng về phía thư viện, phụ nhân trong xe thò đầu ra, lo lắng nhìn trượng phu xiêu vẹo trên lưng ngựa.
Quan gác công hưng phất gõ chiêng, cứ như thằng điên.
Sớm có hai khoái mã chạy về Vân gia trang, Lão Tiền đang tiễn Hầu phu nhân ra cửa, đột nhiên thấy hai con ngựa phóng vù qua cổng trang, không hề để ý tới đoàn người trên chợ, lại nhìn hai người đó khôi giáp tả tơi, lòng giật đánh thót một cái, mắt tối sầm, đỡ lấy khung cửa miễn cưỡng chuẩn bị nghe tin dữ, không ngờ hai tên chó chết đáng ăn đòn đó gào lên:
- Quy Tư đại tiệp, chém đầu mười vạn!
Lão Tiền tức thì thấy toàn thân tràn trề sức lực, đấm đá hai tên ngốc kia một trận rồi bảo phó dịch dìu họ vào tắm rửa thay y phục.
Chạy vù vù vào hậu viện hét to:
- Phu nhân, Quy Tư đại tiệp, hầu gia chém đầu mười vạn!
Không ngờ trong phòng chẳng có tiếng reo hò vui mừng, ngược lại truyền ra tiếng khóc xé lòng của Tân Nguyệt...
- Không tệ! Không tệ! Trẫm không nhìn nhầm người, không ngờ y tạo ra bất ngờ lớn như thế!
Lý Nhị lấy bút đỏ khoanh một vòng tròn ở vị trị Quy Tư, nói với Trường Tôn thị đang nghiên cứu văn thư đại tiệp:
- Đừng nghiên cứu nữa, chắc chắn là một trận đại thắng, cùng lắm là con số địch bị giết có chênh lệch. Trẫm chỉ quan tâm người Đột Quyết đã đi về phía tây, người Thổ Phồn đã lui về Hắc Thạch sơn thì y có nói giết trăm vạn địch trẫm cũng chấp nhận.
- Bệ hạ xem câu này là biết họ đại thắng chắc rồi, Đỗ tướng khi nào có cái gan xông pha mũi tên hòn đạn? Khi ở thành Lạc Dương, ông ta cũng chẳng làm vậy.
Lý Nhị cười ha hả:
- Đó là Khắc Minh đang thể hiện cho trẫm tâm tĩnh ông ấy lúc đó vui mừng cỡ nào! Uy lực thành lạc đà dũng mãnh vô song.
Vân gia hôm nay mở tiệc đãi khách, còn về khách là ai không quan trọng, trên từ Ngụy vương điện hạ, dưới tới tiểu phiến bán thịt, chỉ cần tươi cười đi tới là đều tiếp.
Miệng Lão Tiền từ hôm qua tới giờ chưa khép lại, đích thân đứng ở cổng tiếp khách, cười như Phật Di Lặc.
Bữa tiệc hôm nay có quy mô lớn nhất ở Vân gia từ hơn một năm nay, không dám làm nhọc công phu nhân, Lão Tiền và Lão Triệu tự có thể xử lý.
Phó dịch không đủ, rút hết hỏa kế trong hiệu ở thành Trường An về, lúc này còn làm ăn gì nữa, đại tiệp Quy Tư hơn gấp trăm lần.
Tướng môn chỉ quý thứ này, cửa son đỏ là do máu địch nhuộm lên, giết địch càng nhiều, gia môn càng vinh diệu, huống hồ hôm nay bệ hạ còn sai người tặng một đôi ngọc như ý.
Ngọc như ý thường chỉ ban cho văn thần, đại biểu cho tín nhiệm và cát tường, hầu gia là võ tướng lại được thưởng hai miếng ngọc như ý, tức là cực kỳ được lòng đế vương.
HẾT!