- Ngươi dám đánh ta à?
Việt vương Lý Nguyên Tường không dám tin sờ máu mũi mình.
- Cha ta nói, thấy Việt vương nhất định phải đánh một trận, đánh xong mau bỏ chạy, vì hắn nhất định lấy chuyện này ra uy hiếp..
Lý Nguyên Tường lấy trong lòng ra một cái khăn tay bịt lỗ mũi:
- Cha ngươi không có nhà, người định đoạt là ngươi phải không? Có chuyện này cần thương lượng với ngươi, ta đã liên lạc với sáu vị vương tử rồi, hiện giờ Vân gia ngươi có tham gia không?
- Vân gia không tạo phản.
Vân Thọ lắc đầu quầy quậy:
Lý Nguyên Tường tóm ngay lấy cổ áo Vân Thọ xách lên:
- Trò này lão tử chơi chán rồi, dám giả ngốc trước mặt lão tử, lão tử sẽ đánh ngươi, cho ngươi biết, chút bản lĩnh của ngươi chưa là cái gì đâu.
- Không phải tạo phản, chúng ta nói chuyện phát tài, ngươi cầm lấy, đây là kế hoạch thư, xem cho kỹ, không được cho người ngoài biết.
Nhét một xấp giấy dầy vào lòng Vân Thọ.
Vân Thọ không cách nào thoái thác, nói:
- Ta phải nghe lời cha ta mới đúng, đánh ngươi xong là chạy ngay, mới chậm một bước đã bị ngươi lợi dụng.
- Nói trước, ta không xem, ta sẽ đưa kế hoạch thư cho hoàng hậu nương nương theo đúng ý định của ngươi, nếu nương nương không phản đối, bất kể lợi ích trong này lớn bao nhiêu ta cũng muốn một thành, nếu nương nương nổi giận, ta sẽ nói là ngươi lừa ta đưa lên.
Lý Nguyên Tường mặt mày đau khổ:
- Sao giờ kẻ nào cũng thành tinh cả rồi, những người lương thiện dễ lừa trước kia giờ đi đâu hết?
Vân Thọ thấy Lý Nguyên Tường không phản đối liền dẫn Hạ Lan vào hoàng cung.
Hạ Lan giờ đã lớn lên thành yêu tinh, vì nàng mà Vân Thọ không ít lần đánh nhau với người khác, vì chuyện này mà Lý Yên Dung tới nửa tháng không nói chuyện với Vân Thọ, Vân Thọ chưa bao giờ vì nàng đánh nhau với người ta.
Trường Tôn thị luôn nói người Vân gia đều có số dẫm phải phân chó, nha đầu xấu xí chưa tới một năm đã nuôi thành đại mỹ nữ, đám hoàng tử khốn kiếp bây giờ đều không ngoan ngoãn đi học nữa, thích nhất là tan học trêu ghẹo Hạ Lan, toàn là nhãi con lỡ cỡ, chưa tới mức làm chuyện thương thiên hại lý.
Trường Tôn thị có loại yêu thích khó nói với Vân Thọ, chỉ cần nhìn thấy cái đầu tròn tròn chất phác của Vân Thọ là thích rồi, hôm nay nhàn nhã hóng mát ở đình, nghe nói Vân Thọ tới, vui vẻ bảo hoạn quan dẫn tới.
- Thằng bé béo, nửa năm nữa là có thể tới thư viện đọc sách, có phải không định vào hoàng cung thăm nãi nãi nữa không?
Từ xa thấy Vân Thọ, Trường Tôn thị đã lên tiếng trêu:
- Không ạ, cha cháu nói, cả nhà ta phải ôm chặt lấy chân nương nương không rời, có thế mới sống yên lành được.
Trường Tôn thị phì cười, từ giường gấm ngồi dậy, gõ đầu Vân Thọ:
- Cha ngươi ít nhiều còn chút thể diện, câu này có đánh chết y cũng không nói, là tên tiểu tử ngươi chọc nãi nãi vui phải không?
Vân Thọ nhận lấy sữa chua cung nữ đưa cho, uống từng ngụm nhỏ, Trường Tôn thị nhìn chồng giấy dầy, thuận tay lật xem vài trang:
- Giang vương Nguyên Tường sao chưa từ bỏ ý định, lần này hắn được thăng lên Việt vương là muốn bỏ ý định đó, một kẻ giả ngốc bao năm vừa ra tay là làm chuyện lớn như thế, ai mà yên tâm được, chuyện đại họa này không tìm ra ai có thể gánh vác.
Thấy Vân Thọ không ngừng nhìn trộm mình, liền nói thẳng:
- Vân gia không được, chuyện lớn bao nhiêu thì nguy hiểm lớn bấy nhiêu, như cha ngươi vì kiểm nghiệm thành lạc đà mà đặt bản thân vào trung vây vậy. Ngươi dần lớn lên rồi, lần đầu nãi nãi gặp cha ngươi, y cũng chỉ lớn chừng ngày, khi đó y chạy từ nhà Ngưu Tiến Đạt ra, phạm vào loan giá, rồi tiếp đó nhìn thân thể gày gò của y mặc quan phục lượn lờ, đứng trên Kim Loan điện ăn nói lung tung, ngày nào nghĩ tới cha ngươi là nãi nãi lại thấy vui vẻ.
- Ài, ngươi không có khí chất tinh linh cổ quái đó, tuy nói là kiệt suất trong đám trẻ con rồi, nhưng so với cha ngươi và Thanh Tước thì còn kém. Có điều vậy cũng tốt, sống yên ổn cả đời là được rồi.
- Đừng có giống đám Lý Nguyên Tường chưa học đi đã muốn chạy, chẳng may xảy ra chuyện, triều đình phải phái binh đi diệt nhà ngươi, ngươi bảo nãi nãi phải làm sao?
Nghe vậy Vân Thọ lấy ngay bản kế hoạch thư ném xuống đất, dẫm lên mấy cái:
- Không cần nữa, tuy có một thành cổ phần, nhưng Vân gia không thèm, cha cháu nói rồi chỉ cần sống bình an là phúc.
Trường Tôn thị sai thị nữ nhặt kế hoạch thư lên:
- Chuyện không có đúng hay sai, chỉ có con người làm sai thôi, Lý Nguyên Tường chán ở trong nước rồi, muốn chọn Nam Chiếu, sa mạc, Tân La.. cắt đất xưng vương. Muốn một quốc gia thành thương hiệu, tuy nói có hơi hoang đường, nhưng cũng động lòng người lắm.
- Đưa chuyện này tới tới chỗ bản cung là vì chúng muốn chuyện cần triều đường cho phép biến thành chuyện nhà, nếu đã là chuyện nhà, nãi nãi làm đại tẩu phải lên mặt một chút.
Không liên quan tới mình thì Vân Thọ liền chọn sách lược tránh xa, cùng Trường Tôn thị nói chuyện một lúc rồi rời điện Lương Nghi, Hạ Lan đang một mình dùng hạt dưa trêu đùa cá chép gấm trong ao.
Vân Thọ liền kiếm một cái cần câu bắt đầu câu cá, còn về phần Lý Nguyên Tường đang nuốt nước bọt đợi bên ngoài thì ai thèm quan tâm.
Đại Đường hiện phong vương, nhưng không có phong đất thực tế, ngươi được nhận tiền lương trong đất phong, nhưng không có quyền tăng giảm phú thuế, mà dùng tiền lương đa phần phải nhìn sắc mặt thứ sử.
Lý Nguyên Tường là kẻ rất có tham vọng, thích tự mình định đoạt, Việt châu hiện giờ rất giàu có, nhưng tự do lại dần mất đi, hắn nằm mơ cũng muốn có một mảnh đất do chính mình định đoạt, cho nên mới có bản kế hoạch thư này.
Đại Đường định sẵn sẽ giành thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến này, Lý Nguyên Tường chẳng hề hoài nghi điểm này, khi mọi người đang bất an vì chiến cục, hắn đã suy tính kiếm được bao nhiêu lợi ích trong cuộc phân tranh này.
Mở bản đồ ra thấy một đế quốc to lớn vô cùng, là con cháu Lý gia, hắn dứt khoát cho rằng phải có một phần của mình trong đó.
Lý Nguyên Tường phát hiện có rất nhiều nơi chưa phái người đi cai trị, ví như Bắc Đình, cả vùng đất rộng lớn chưa tới năm vạn người Đường, hắn cho rằng như thế không thích hợp.
Hắn không quan tâm nơi đó giàu hay nghèo, sống có gian nan không, hắn muốn một bầu không khí tự do.
Lý Nhị hồi lâu không nói, trước mặt là bản kế hoạch thư, khi ông ta xem lần thứ ba mới lên tiếng:
- Có thể, có điều tước vị Việt vương của hắn sẽ bị trừ bỏ, sau này nhập kinh chỉ có thể chiếu lệ phiên vương, mỗi năm phải cống nạp, phạm có chiến sự, họ vẫn dưới sự quản hạt của đại tổng quản.
Trường Tôn thị nói nhỏ:
- Trừ tước vương khó qua được phủ tông nhân, văn tự trên ngọc điệp không cho sửa đổi.
- Muốn làm đại sự, cần có khí phách lớn, không biết Nguyên Tường có cái gan này không, nếu hắn đồng ý, đất đai ngoài cửu châu mặc hắn lựa chọn, trẫm còn đưa mẫu thân hắn tới, cho hắn tự nuôi.
- Cho dù vì một điều này, đoán chừng Nguyên Tường cũng sẽ liều mình, bệ hạ muốn đem toàn bộ vương gia tới chỗ sơn cùng thủy tận ư?
- Từ xưa tới nay tông thất là phiền toái lớn, bọn họ nghĩ tới tự mở mang bờ cõi là không uổng huyết mạch Lý gia, chúng ta đi con đường tiền nhân chưa từng đi, nên chuyện gì trẫm cũng muốn xem nói rốt cuộc phát triển thành thế nào.
Trường Tôn thị gật đầu, hoàng đế nói không sai, Lý Nguyên Tường cũng chỉ là nếm trải thứ mới mẻ thôi, tiền lệ này không có trên sử sách, nhưng sử sách cũng đâu ghi chép chuyện khinh khí cầu.
Phu thê họ đứng ở trước điện nhìn khí cầu, Lý Nhị nhíu mày nói:
- Vô Kỵ muốn làm gì thế này, vì sao làm nhiều khí cầu như thế?
- Bệ hạ nghi oan cho Vô Kỵ rồi, hiện khí cầu bay trên trời có ba phần của tên gian thương Hà Thiệu, khí cầu của hắn chỉ bay cao năm sau trượng, phía dưới có lừa ngựa kéo đi là được.
Lý Nhị càng nhíu mày chặt hơn:
- Như thế còn chẳng bằng trực tiếp dùng xe ngựa, phí công làm chuyện ấy làm gì, chẳng lẽ nguyên liệu để khí cầu bay lên rẻ lắm à?
Trường Tôn thị bật cười, thấy Lý Nhị chưa nguôi giận liền thu lại nụ cười:
- Có lợi lẫn hại, nhất là vận chuyển đồ gốm rất ổn thỏa, có điều nghe nói Hà Thiệu dùng khí cầu ở Thục đạo, kết quả sơn cốc có gió, thiếu chút nữa mất mạng...