- Trẫm cứ nghĩ tên tiểu tử kia đòi một nghìn quan là tham lam, không ngờ đúng là đáng với cái giá đó, trẫm rất thích, về bảo nội phủ cấp cho y một nghìn quan.
Trường Tôn thị đang đứng sau rèm nhìn đám đông phía dưới, nghe Lý Nhị nói vậy thì quay đầu lại cười, khoác cánh tay Lý Nhị nói:
- Vân Diệp giảo hoạt lắm, một đồng tiền một phần hàng hiểu rất rõ, phòng bao này trang trí phải mấy nghìn quan, hai bồn cúc này nở rất đẹp, khi về cung thiếp sẽ mang theo, để ở đây thật uổng phí, chẳng ai xem cả.
Phu thê đang nói chuyện cao hứng đột nhiên thấy đèn trong đại sảnh tối lại, sân khấu lại sáng lên, một tên béo run run lên sân khấu nhìn ngó xung quanh, đợi bốn phía tĩnh lặng rồi mới lắp bắp nói:
- Buổi bán bán đấu giá hôm nay được.. Bệ hạ, nương nương nương.. Thái tử điện hạ, cùng với tất cả vị đạt quan hiển quý Đại Đường tới cổ vũ.. Chúng tôi rất cảm kích, chỉ chuẩn bị chút ca vũ, mong không làm mọi người thất vọng.
Khó khăn lắm mới nói xong, mồ hôi chảy xuống như suối, người ở gần nhìn thấy truyền đi, tức thì mọi người cười rộ lên, nhìn lưng tên béo ướt đẫm lại cười càng sảng khoái.
- Hạng bằng hữu mèo mả gà đồng, loại tửu sắc như thế mà cũng dám đi ra, bên cạnh Vân Diệp không có người nữa rồi, mất mặt, gia tộc ta mà có loại yêu nghiệt bại gia như thế thì đã đánh chết tươi, uổng phí cho cái ca gì đó viện này xây dựng lộng lẫy. Vân Diệp chỉ đến thế mà thôi.
Trong phòng bao một vị lão giả tóc bác phơ cảm thán, thấy đám tiểu tử chẳng có kẻ nào có thể làm được việc lớn hết.
Lý Thừa Càn ngồi ở ban công giữa tầng một và tầng hai, cười gập người, mỹ nhân váy vàng bên cạnh giữ chặt lấy hắn, chỉ sợ hắn ngã xuống, giữa hai người tựa hồ không có khoảng cách gì, rất thân mật.
- Đàn Nhi, nàng biết không, tên đó đóng kịch đấy, thường ngày hắn cực kỳ lớn gan giảo hoạt, giờ lại sợ tới toát mồ hôi, trong đó nhất định có vấn đề. Nàng đã nói với phụ thân nàng tối nay ngàn vạn lần đừng mua đồ pha lê chưa?
Lý Thừa Càng lúc hỏi còn nắm chặt bàn tay nhỏ của hoàng y cô nương không chịu buông, Trường Nhạc giám thị đằng sau đang định lên tiếng bảo bọn họ tách nhau ra, đó là nhiệm vụ mẫu hậu giao cho nàng.
Ai ngờ một bàn tay từ phía sau vươn ra bịt lấy miệng nàng, kéo nàng ra khỏi cửa, lại có người ôm lấy chân nàng, vác nàng chạy vào phòng bao. Thị vệ trên cầu vượt cứ như không nhìn thấy gì, đứng đó như cột gỗ.
Khi Trường Nhạc sợ tới sắp ngất đi thì được người ta đặt xuống, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ở sau lưng:
- Muội tử ngốc, đại ca rõ ràng muốn hẹn riêng với thê tử của mình, muội ở đó làm gì, chẳng biết gì cả.
Nước mắt sắp chảy ra của Trường Nhạc tức thì biến mất, quay đầu lại, chỉ thấy hai huynh đệ Lý Thái, Lý Khác đang háy mắt làm mặt quỷ với nàng. Những đứa trẻ hiền lành rất ít khi nổi giận, một khi giận thì rất đáng sợ, tóm lấy tay Lý Thái ngoạm mạnh, không chịu buông ra, nhìn Lý Thái kêu la ầm ĩ, Lý Khác nghiêng người cẩn thận tránh huynh muội bọn họ, về phòng bao của mình.
Vừa mới quay về phòng bao thì nghe thấy trên sân khấu chiêng trống rền vang, có một tiếng gầm xé tai:
- Nhận lệnh quân chủ, thảo phạt phản thần, hát vang ( phá trận nhạc), chung hưởng thái bình.
Lý Khác nghe tới đó thầm kêu một tiếng hỏng rồi, vội vàng chạy ra kéo Lý Thái, Trường Nhạc, nói:
- Mau nhả ra, phá trận nhạc sắp bắt đầu, không đứng nghiêm sẽ bị mẫu hậu trừng phạt đấy.
Hai người kia mới chịu thôi, Lý Thái xoa tay nói:
- Vân Diệp điên rồi à, phá trận nhạc phải một trăm hai mươi tám người mới diễn được mang tới đây sao mà diễn.
Nói rồi nhìn lên sân khấu, quả nhiên đúng lúc giáp sĩ múa, chiêng cực lớn, trống cực lớn, sáo vang vang, cùng khúc Quy Tư uyển chuyển du dương hòa quyện vào nhau, làm nhân sĩ Trường An xem mà nhiệt huyết sôi sùng sục.
Lỗ tai nhét giấy, Vân Diệp đang trò chuyện vui vẻ với Lý Bách Dược, một trong số những người biên soạn phá trận nhạc.
- Vân hầu quả nhiên cao minh, phá trận nhạc diễn tấu trong kịch viện đúng là có hiệu quả tốt nhất, tiếng chiêng trống vang vọng bên tai, cổ nhạc Quy Tư quấn quít, đội ngũ trên sân khấu, trái hỗ trợ phải, trước thay thế sau, giống như chiến trận, mỗi lần biến trận lại đổi nhịp, ứng với ca vũ, hầu gia nghe đi, đã tới đoạn giữa rồi.
Tai nhét giấy mà ma âm vẫn truyền vào:"Tứ hải hoàng phong bị, thiên niên đức thủy thanh ; nhung y canh bất trứ, kim nhật cáo công thành." Một diễn viên hô đã đành, trong kịch viện lại có nghìn người hô mới chết người, kiếp trước đã không thích Rock an Rooll, giờ đúng là tự làm tự chịu. Chẳng qua là hơn trăm người múa tập thể thôi, cảnh hàng vạn người múa ở thế vận hội cũng xem rồi, nhìn một trăm người vì nổi bật một người mặc giáp trắng ở giữa mà nhảy lên múa xuống như đám ngốc, Vân Diệp liền nhớ tới hai mươi mốt lão bà của Hi Đồng, ca tụng công đức thì không sao, đó là quyền lợi của kẻ thắng cuộc, nhưng ông tốt xấu gì phải tìm lão công tốt cho những phụ nhân sắp chết đói rồi hẵng ca tụng chứ.
- Thế nào? Vân hầu thấy có khí thế to lớn không, tuyệt diệu nhất là nhạc Quy Tư, phấn khích mà mỹ diệu, trống lớn rung trời, vang xa trăm dặm, đúng là cảm động trời đất.
Lý Bách Dược ghé miệng vào sát tai Vân Diệp hét, không biết rằng lúc này y sống không bằng chết, chỉ đợi đọc xong mấy câu cuối cùng: "Chủ thánh khai xương lịch, thần trung phụng đại du ; quân khán yển cách hậu, liền thị thái bình thu." Để cứu cái mạng.
Trên lịch sử khoác lác Tần vương phá trận nhạc trang nghiêm công chính, khí thế bất phàm, sự thực Vân Diệp thấy quá vụng về, khiêu vũ mà nhảy chẳng đủ cao, đá chân chẳng đủ thẳng, phối hợp chẳng chỉnh tề, phối nhạc nghe như tiếng ồn ào hơn là âm nhạc, nhất là khúc từ do chính Lý Nhị phối, thế là đủ tưởng tượng nó tệ thế nào.
May mắn là tai họa đáng sợ cũng có lúc qua đi, trong tiếng hò la điên cuồng của đám đông, trống không đánh nữa, chiêng không gõ nữa, nhạc Quy Tư như ma âm cũng rời xa, cuối cùng sống qua được rồi, chưa kịp mừng thì những tiếng rắm thối:" Bệ hạ bách chiến bách thắng, vạn thọ vô cương" đã cuồn cuộn kéo tới, nghe Lý Bách Dược ở bên reo hò, Vân Diệp cũng phải tham gia.
Loạng chà loạng choạng đẩy cửa ra, gục lên lan can nghỉ ngơi rất lâu mới tỉnh lại, lần sau tụ hội mà có phá trận nhạc thì đánh chết cũng không đi. Hà Thiệu mặt tỏa ánh hồng, giọng khàn đặc tìm Vân Diệp, hỏi tính toán bước kế tiếp, từ trạng thái của hắn, Vân Diệp có thể nhìn ra hắn rất thích cảm giác này, nhất là khi cuối cùng Lý Nhị lộ diện ở ban công vẫy tay, rất nhiều người mặt đẫm nước mắt.
- Còn làm sao, cứ dựa theo phương án thương lượng sẵn mà làm, ca vũ tối đa nửa canh giờ, tiếp theo trông vào huynh, ta không xuất hiện, lừa cho bọn họ thật vui vẻ vào là sẽ tiến hành bán đấu giá, thành bại ở đó.
- Ca vũ vừa rồi thật tuyệt vời, ta xem tới mũi chảy máu.
Hà Thiệu liếm cái môi dày:
- Rất nhiều người chưa tận hứng, hay biểu diễn lần nữa?