Lưu Nhân Nguyện thấy Vân Diệp gật đầu, nỏ không mang theo thuốc nổ hay dầu bắn ra, bốn chiếc nỏ bay qua mặt nước hơn trăm mét, đóng vào mạn thuyền, sự chuẩn xác khiến trên chiếc thuyền đó náo loạn.
Thủy thủ giọng khỏe cầm loa phóng thanh mệnh lệnh thuyền đối diện dừng lại tiếp nhận kiểm tra, nếu không sẽ hạ lệnh công kích, đồng thời Thanh Tước, Thừa Càn cũng phát động tấn công mang tính thăm dò.
Vân Diệp lấy làm lạ vô cùng, ở vùng biển này không có khả năng xuất hiện thuyền của nước khác, nhất là chiến thuyền, Đăng Châu có một đơn vị thủy sư, hoàng đế xuất chinh mang đi năm trăm chiến hạm, nếu có chiến hạm nước ngoài xuất hiện ở đây, thậm chí không cần hoàng đế xử phạt, thứ sử Cao Lý Hành phải tự tận tạ tội.
Nhìn hình dáng thì là chiến hạm Đại Đường, rất mới, nhất định do tên Diêm Lập Đức đóng ra, vì số chiến hạm này mà bách tính Ba Thục tạo phản, có thể nói là trả giá nặng nề, hoàng đế nhất định rất coi trọng, sao có thể để chạy lung tung thế này?
Cờ hiệu của mình treo trên cột buồm, ở vùng biển này e không nhiều người không nhận ra sờ soái của y, nếu đám người này là người Đường thì phải tới thi lễ với mình mới đúng, trên biển thủy sư Lĩnh Nam đứng đầu, đó là vinh dự do chiến đấu mà ra, thủy sư khác gặp phải đều lễ nhường ba phần, lề mề thế này là ý gì?
Vân Diệp nổi lên nghi vấn, thấy một chiếc chiến hạm tựa hồ muốn chạy qua khe hở, quyết đoán ra lệnh hủy chiếc chiến hạm này để cảnh cáo.
Chiếc Công Chúa còn chưa khai hỏa, chiến hạm kia đã ra tay trước, cùng là nỏ tám trâu, mục tiêu là cánh buồm, Vân Diệp nghe thấy buồm bị xé toạc, không khỏi giật mình nhìn Lưu Nhân Nguyện, dứt khoát là thủy sư Đại Đường, nỏ tám trâu, lại còn mang theo dầu hỏa, chỉ có ở Đại Đường.
Thủy thủ đứng trên trạm quan sát lập tức lập tức thả bùn trên cột buồm, bùn lan đi lửa đang cháy lập tức tắt ngấm, nhưng lỗ thủng lớn trên buồm như cái miệng há ra cười nhạo.
Chẳng những Vân Diệp nổi giận mà thủy thủ cũng rất phẫn nộ, trước giờ chỉ có mình đốt buồm người ta, nay bị người ta đốt buồm, đúng là đại xỉ nhục, khi đánh nhau với thủy sư Cao Ly cũng không có chuyện này.nỏ trên chiếc Công Chúa tức thì bắn ra như châu chấu, lái thuyền theo mệnh lệnh của Lưu Nhân Nguyện, lao thắng tới hạm đội nhỏ kia, búa đá cực lớn ở đầu và đuôi thuyền thả ra, bắt đầu đung đưa, Lưu Nhân Nguyện muốn đập nát đối phương.
Chiếc thuyền vừa khai hỏa với Công Chúa đã bị phá tan kết cấu gỗ trên sàn, mạn thuyền thủng bốn lỗ lớn, nước đang ồng ộc đổ vào, cột buồm bị nghiêng sang một bên, sắp chìm rồi, đám đại hán áo vải nhảy ào ào xuống biển. Dù thế chiếc Công Chúa vẫn không bỏ qua, búa đá chỉ đập hai phát là cả chiếc thuyền thành đống gỗ vụn bập bềnh trên biển.
Năm chiếc chiến hạm còn lại bị Thừa Càn, Thanh Tước uy hiếp, cẩn thận co lại một chỗ, buồm đã theo mệnh lệnh hạ xuống, Vân Diệp thấy tình hình đã được khống chế, thả thuyền nhỏ xuống, bảo thủy thủ đi vớt đám rơi xuống nước, từ tiếng kêu cứu, Vân Diệp phát hiện ra đám người đó toàn là người Trường An.
Giải trừ vũ trang của họ, Vân Diệp thấy Lại Truyền Phong mặt trắng bệch leo lên thuyền nhỏ giọng nói với Vân Diệp:
- Hạ lệnh tấn công là Vân quốc công Trương Lượng, hiện ông ta đang trên thuyền.
Lưu Nhân Nguyện sợ tới nhũn gối ra, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống, Vân Diệp cũng không phản ứng kịp, mình và Trương Lượng tuy có thù riêng, nhưng ra tay trên chiến trường, bất kể quốc pháp hay tình người đều không chấp nhận được, nếu gặp người khác mình còn có thể giải thích, gặp phải Trương Lượng thì có vạn cái miệng không nói được, mình và ông ta có mối thù không thể cởi bỏ, riêng điểm này đủ chụp cái tội lấy thù riêng công kích đồng bạn rồi.
Vân Diệp do dự hồi lâu, thấy mắt Lưu Nhân Nguyện mắt lóe sát khí, làm động tác chặt đầu, ý nói làm cho tới cùng, tiễn luôn Trương Lượng và đám người trên thuyền xuống biển.
Không được, nếu trong thủ hạ của mình không có người của Bách kỵ ty thì Vân Diệp không tin, hiện chuyện còn có cơ xoay chuyển, nếu giết Trương Lượng, khi bại lộ không ai cứu được mình.
Ý đã quyết, Vân Diệp nói với Lưu Nhân Nguyện:
- Ngươi đi thay y phục thủy thủ, từ giờ ta là thuyền trưởng.
- Đại soái nhầm rồi, phải là đại soái thay y phục đi sang chiếc Thanh Tước, thuyền trưởng chiếc Công Chúa là mạt tướng, người ta thí xe giữ tướng làm gì có thì tướng giữ xe.
- Xéo ngay, lão tử khó khăn lắm mới có quyết tâm cứu các ngươi, không biết cần bao nhiêu dũng khí, nếu ngươi không đi, đợi ngũ lễ tư mã trên thuyền Trương Lượng tới, ngươi không đi được nữa.
Vân Diệp tức mình quát:
- Đại soái, rất lạ, trên thuyền của bọn họ không có ngũ lễ tư mã, thuộc hạ đếm nhân số, tính cả Trương Lượng rồi, vẫn không có, chẳng những thế tham quân, phó tướng, chủ bạ đều không có một ai, Trương Lượng ngồi trên ghế không nói câu nào.
Lại Truyền Phong cẩn trọng đem nghi vấn nói với Vân Diệp, Vân Diệp và Lưu Nhân Nguyện nhìn nhau, đại quân xuất hành, nhất là quan quân cấp Trương Lượng hành động, phải có ngũ lễ tư mã, không có là tạo phản, chỉ cần một lần sử dụng nhân số quá giới hạn, ngũ lễ tư mã có quyền ngăn cản, Trương Lượng là quốc công, có ba trăm thân vệ, nay ông ta khống chế sáu chiếc chiến thuyền, không biết dùng bao nhiêu người, dù sao trên chiếc Công Chúa của Vân Diệp có ba trăm bảy mươi người.
Chuyện tới nước này, Vân Diệp định đi hỏi Trương Lượng rốt cuộc là sao, không có ngũ lễ tư mã, nói thành hai người dùng thân vệ tư đấu không phải là chuyện lớn.
Lên thuyền của Trương Lượng, Vân Diệp thấy ông ta ngồi trên ghế không nói không rằng, mấy năm qua già đi rất nhiều, tóc trắng cả rồi, trên người là vải bố, thấy Vân Diệp tới hai tay siết chặt tay vịn ghế, khàn giọng nói:
- Hoàng dế phái ngươi tới bắt ta?
Làm quan nhiều năm, Vân Diệp nắm rõ kỹ năng ý ẩn trong lòng, cho dù lòng nổi sóng, vẫn thở dài một tiếng, giống khẳng định lại như không phải, trấn định ngồi xuống.
Trương Lượng tựa như hồi ức, lại như tự lẩm bẩm, nhìn mặt biển nói:
- Trước kia ta thắc mắc, vì sao xuất chinh không có ngươi, thủy sư Lĩnh Nam cũng không có mặt, khi nhìn thấy cờ của ngươi, ta mới hiểu, hoàng đế đặt ngươi ở đằng sau, là để giám thị ta, cũng phải, luận tới thủy chiến, cũng chỉ ngươi giám thị được ta. Nhưng trước kia đường đường hoàng đế nói cái gì mà ngươi đi xa, không thể về được, vậy mà ngươi vừa về một cái là chặn đường ta, có ba chiếc chiến hạm khủng bố thế này, Vân hầu, bệ hạ đối xử với ngươi không bạc.
- Ba chiếc chiến hạm này đóng ở Lĩnh Nam, tên là Thừa Càn, Thanh Tước và Công Chúa, chúng đại diện cho công nghệ, vũ khí tối cao của Đại Đường, chiến hạm của ông không phải là đối thủ của thứ vũ khí mới này.
Vân Diệp không nói sứ mệnh của mình, lại nói tới chiến hạm, ngữ khí chân thành, không coi Trương Lượng làm tù phạm, làm lòng ông ta sinh ấm áp.
- Ha ha ha, không so được với người trẻ tuổi như ngươi, năm xưa lão phu thủy chiến dựa vào nỏ tiễn và đu dây, tác chiến lấy cung tiễn làm hàng đầu, đu dây là mấu chốt quyết định thắng bại. Nhưng cách đánh vừa rồi của ngươi, chẳng đu dây cũng dễ dàng phá hủy một chiến hạm mới sức chiến đầu siêu quần, xem ra lão phu đã lạc hậu rồi, Vân hầu, lão phu muốn xem chiến hạm mới của ngươi được không?