- Chuẩn bị thức ăn cho một trăm người, cho hắn thêm ít tiền, cả bạc nữa, trâu kéo xe chọn trâu cày, năm con trâu cái, thêm hai con ngựa nữa. Chuyện này xem lấy mà làm, giờ muốn khóc thì tránh xa ta ra, nhìn bực cả mình.
Đêm yên tĩnh, Tân Nguyệt còn tưởng ban ngày làm mình làm mẩy khiến trượng phu giận, liền sán tới, thỏ thẻ xin lỗi. Vân Diệp nhịn cười nhìn đôi mắt to đen lay láy của nàng có ánh nước, ôm eo nàng kéo vào lòng, tay vuốt ve bờ môn tròn lẳn vểnh cao căng chặt dưới lớp váy hồng, đầu óc nghĩ đẩu đâu, ôm Tân Nguyệt hồi lâu, đột nhiên Vân Diệp hỏi:
- Nếu ta cưới hai mươi mốt lão bà thì sẽ như thế nào?
Tân Nguyệt giật mình, người tức thì cứng đờ, thoáng cái đã mềm ra, cười nói:
- Chàng là hầu gia, muốn cưới bao nhiêu còn chẳng do chằng à, ai dám ngăn cản.
Vân Diệp vỗ mông nàng bộp một cái:
- Khẩu thị tâm phi.
- Ai khẩu thị tâm phi, người ta chẳng lẽ không có khí độ của đại phu nhân à? Đừng có mà coi thường người ta.
Tân Nguyệt mỏ giảu lên, người ngọ nguậy không lòng Vân Diệp, ra chiều giận dỗi, bị điệu bộ mê người của nàng khơi lên lửa dục, Vân Diệp vươn tay lên ngực nàng, giật phăng áo sa khoác ngoài ra, chiếc yếm mỏng tang không che được cặp vú đầy đặn thấp thoáng đằng sau đó, núm vú trước khi nhỏ xinh xinh như mào gà con, giờ vì mang thai tròn đầy thâm thâm như quả nho chín, hết bị tay đến miệng Vân Diệp chăm sóc, thân thể nàng run rẩy từng đợt.
Ánh mắt Tân Nguyệt trở nên chảy bỏng chủ động tìm môi y hôn, tới khi cảm thấy thân dưới mát lạnh, váy bị Vân Diệp kéo xuống, cảm thụ được rõ ràng biến hóa của Vân Diệp vội đẩy y ra, thở hổn hển:
- Phu quân, không được … ảnh hưởng tới con …
Vân Diệp sực tỉnh, chuyện này đúng là không dám mạo hiểm, cười khổ mắng Tân Nguyệt một tiếng yêu tinh làm nàng cười khúc khích, vẫn ôn lấy nhau, một lúc sau tiếp tục câu chuyện:
- Nàng có biết ở chốn Hà Bắc quỷ quái đó, chỉ có người tốt mới cưới nhiều lão bà, người xấu đều không thích nữ sắc, nàng nói xem có lạ không?
- Chàng đang nói tới thông qua phụ, thiên hạ khắp nơi đều có thôn quả phụ, chàng không biết trước kia trong Thục cũng có, bọn họ nhốt bản thân trong nhà, lấy dệt lụa kiếm sống, nghe nói nữ nhân nơi đó tới chết cũng không gặp nam nhân nữa.
Nói tới chuyện này Tân Nguyệt lập tức lên tinh thần, lồm cồm bò dậy, nằm sấp trên ngực Vân Diệp kể câu chuyện Nhị Cẩu và Loan Nương, mặc dù chuyện này nàng đã kể rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không biết chán.
Vuốt ve tóc của Tân Nguyệt, Vân Diệp nhìn vầng trăng tròn mọc lên qua ô cửa sổ, vàng chóe, có cả quầng, ngày mai có lẽ có gió lớn, không phải là ngày tốt để xuất hành.
Cho dù không phải là ngày tốt để xuất hành thì nó nhất định vẫn là ngày tốt để vơ vét tiền của, trong thành Trương An đâu đâu cũng đầy dê béo, hoặc say khướt ở chợ tây, hoặc ca hát ở thanh lâu, chán chê rồi làm chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, đúng là thú vui trong đời.
Vân Diệp cảm thấy mình có trách nhiễm dẫn dắt đám người chi tiêu mù quáng này, không có ánh mắt đầu tư chút nào, chỉ biết mua nhà mở rộng đất, mua ít pha lê không tốt à?
Nghe nói trong kho báu của Solomon vương toàn là đồ pha lê, ngươi xem người ta còn biết tích tụ tiền tài, đời sau đám quỷ tham tiền trải qua muôn vàn gian khó tìm được kho báu, sau khi mở ra xem ngoài pha lê của nghìn năm trước thì không có gì hết, thành một trong chuyện cười lớn nhất thế giới.
Đợi sau khi thương đội các nơi tập trung đầy đủ ở Trường An, thành phố lớn nhất thế giới này sẽ diễn ra màn cướp đoạt tài phú điên cuồng, nhìn mặt trăng dần biến mất ngoài cửa sổ, nụ cười của Vân Diệp trở nên vô cùng vui vẻ, kéo chăn cho Tân Nguyệt, nàng đã ngủ say từ lâu.
Hi Đồng đã đi, đi mang theo lời hứa và trách nhiệm của mình, hắn và Đơn Ưng rất giống nhau, đều thuộc loại người thích đeo gông lên cổ mình, một tên vì trách nhiệm cha để lại mà bỏ sự nghiệm ăn cướp ao ước, một vì có thể cưới thêm vài lão bà, cam tâm bỏ đi ngạo cốt của du hiệp, cầu cứu Vân Diệp.
Ngốc, toàn một lũ ngốc, xung quanh mình ngày càng nhiều bọn ngốc rồi, đây không phải là hiện tượng tốt. Hợp đồng phó dịch của nhà Lão Ngưu đang làm theo hướng Vân gia, nhà Lão Trình cũng thế, nghe đâu Tần gia cũng chuẩn bị sửa hạn thả tự do cho nô dịch thành ba năm.
Cứ thoải mái bóc lột bọn họ cả đời không tốt à? Vân gia là do không còn cách nào, lão nãi nãi thiện tâm, thêm vào tên gia chủ bại gia hâm hấp, là cái nhà làm ruộng cũng khiến người ta chê cười được, làm ra chuyện gì cũng không lạ. Ngưu gia, Trình gia, Tần gia điên theo làm cái gì, người nào cũng giết người như ngóe, mau tươi thấm đẫm toàn thân còn có lòng từ thiện à?
- Vặt đầu đi, tiếp theo thuận theo vết thương dùng sức kéo xuống là da rớt ra, tiểu tử, ngươi không biết lột da à?
Ngồi dưới mái hiên, mỗi người cầm một ấm trà uống nhàn nhã, Lão Trình thi thoảng cười nhạo Vân Diệp và Trình Xử Mặc lột da thỏ dưới gốc cây.
Ba vị lão tướng mới sáng sớm đã mang cung tiễn đi săn, chỉ lòng vòng hơn một canh giờ đã mang về mười mấy con thỏ và gà rừng, nếu trưởng bối đã đích thân săn về rồi, Vân Diệp đành phải tự ra tay. Lão Ngưu thứ khác không bận tâm chứ tôn ti lớn nhỏ thì cực kỳ coi trọng, may mà có cả Trình Xử Mặc, hai người làm nhanh hơn rất nhiều, khi Ngưu Kiến Hổ về thì trên mặt đất chỉ còn lại ba con gà rừng.
Đem việc còn lại giao cho Ngưu Kiến Hổ, Vân Diệp rửa tay tới trước mặt ba vị lão gia tử nói:
- Bá bá, lần này tiểu tử mời ba vị tới Ngọc Sơn là có chuyện quan trọng muốn nói với trưởng bối, đồng thời xin các bá bá góp ý cho tiểu tử, chuyện này thực sự quá lớn, dinh dáng tới quá nhiều người và tiền bạc.
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Sống thật tốt, không việc gì làm thì tới thư viện dạy học, ngươi dựng lên cả thư viện lớn, nhưng suốt ngày quanh quẩn với mấy đồng tiền, đây không phải là kế lâu dài.
Lão Trình hiện có nhận thức mới với năng lực gây chuyện của Vân Diệp, mặc dù lần nào cũng có thu hoạch lớn, nhưng đi kèm là kinh hồn khiếp vía.
- Các bá bá xem rồi hãy nói, chúng ta cần nhận thức trực quan trước rồi mới nói chuyện này có thể làm không, thái tử cũng tới, chúng ta thương lượng thật kỹ.
Đoàn người Vân Diệp đi tới bên giả sơn trong hoa viên, chỉ thấy Lão Giang uống rượu trong đình kéo xích sắt, một cái cửa hang đen ngòm xuất hiện trước mắt mọi người.
- Đây vốn là nơi điều phối nước hoa của Vân gia, tuy chẳng đáng mấy đồng, nhưng gia tổ mẫu coi rất kỹ, không để truyền ra, nói là để lộ bí mất làm con cháu không có cơm ăn.
Vân Diệp định nói đùa để làm không khí sôi động hơn, ai ngờ cả ba lão tướng đều không cười, Lão Trình đẩy Vân Diệp một cái:
- Nhanh lên tiểu tử, ta có một dự cảm rất không lành, lần này phiền toái lớn rồi.
Lão Tần, Lão Ngưu cũng gật đầu biểu thị đồng ý.
Địa đạo không tối, được đèn lòng chiếu sáng, trong gian phòng nhỏ bên cạnh thi thoảng có nữ quyến Vân gia ra vào. Vân Diệp thậm chí nhìn thấy Xứng Tâm đang ngây ngất ngửi nước hoa trong một gian phòng.
Lão Trình muốn xem cho rõ nhưng bị thẩm thẩm quay người đi đóng chặt cửa vào, sờ mũi cười nói:
- Lão phu chỉ tò mò nhìn một cái, tò mò thôi mà.
Lão Tần không chút khách khí đẩy Lão Trình một cái:
- Đây là nơi cơ mật của nhà người ta, có thể vào đã được coi là người nhà rồi, ngay chút lễ nghi làm khách cũng không hiểu nữa.
Càng đi vào bên trong mùi thơm càng đậm, nơi này là nhà kho, nãi nãi khi làm nhà kho này bỏ hết công sức, xung quanh toàn là đá, nhìn cái là biết cực kỳ vững trãi.
Hai lão binh ngồi ở một cái bàn nhỏ đánh cờ, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Vân Diệp lại cúi đầu đánh cờ tiếp.
Cánh cửa sắt chính giữa treo một cái khóa cực lớn, thẩm thẩm đưa chìa khóa cho Vân Diệp rồi trở về phòng của mình. Cửa mở ra, Vân Diệp đốt đèn dầu bên trong, cùng với từng cái đèn dầu được đốt lên, mắt ba vị lão tướng cứ mở to dần to dần.
- Ông trời ạ, tiểu tử, ngươi đi ăn cướp của Đông Hải Long Vương đấy à?
ikienthuc.org
Lão Trình nhìn cả gian phòng đầy đồ pha lê tỏa sáng long lanh thì choáng váng thực sự, sờ cái này nhìn cái kia, thấy cái nào cũng đẹp, con chim ưng trên tảng đá giang cánh sắp bay, tuấn mã bốn vó tung lên muốn bay, hai con lợn béo núc cũng không tệ.
Lão Tần hít sâu một hơi, Lão Ngưu thì ôm đầu ngồi xuống đất, bọn họ đều không có tâm tình thưởng thức bảo vật như Lão Trình, đầy cả một phòng, cái nào cũng là trân bảo hiếm có trên đời, không sao hình dung nổi.
Vân Diệp cầm một quả cầu pha lê trong suốt to bằng nắm đấm lên hỏi Lão Tần:
- Bá bá xem cái này bán bao nhiêu mới thích hợp?
Lão Tần nhận lấy nhìn con chim bay lượt trong quả cầu, nói:
- Lão phu không biết định giá, nhưng nếu người khác nói bỏ năm nghìn quan mua thứ này thì lão phu cũng tin.
Chuông đồng sau cửa vang lên, Vân Diệp nói với ba vị trưởng bối:
- Thái tử đến sớm hơn dự liệu, các bá bá nếu không có chủ ý chính xác, vậy để hoàng gia làm, vãn bối chỉ muốn mau chóng thanh lý đống rác này.
- Rác? Tiểu tử, khẩu khí của ngươi lớn quá đấy.
Lão Trình đang nghiên cứu một con ngựa, nghe câu này rất không hài lòng.
- Bá bá, đồ trong khắp cả phòng này không đáng giá bằng ngọc bội mà bá bá đeo, nói trắng ra mấy thứ này dùng cát nung thành, bá bá nói xem tốn mấy đồng tiền vốn, một nghìn quan đã là tiểu tử nói vống chi phí lên gấp mười rồi.
Lão Trình tựa hồ nghe thấy tim mình vỡ nát, nhìn con ngựa trong tay, lại nhìn ngọc bội đeo ở hông, nhìn thế nào cũng thấy ngọc bội chẳng mua nổi một cái chân con ngựa, nhưng Vân Diệp không lừa ông, nói ngọc bội đáng tiền hơn thì nhất định đáng tiền hơn.
- Tiểu tử, ý ngươi là thứ này ngươi muốn làm ra bao nhiêu là có bấy nhiêu?
Lão Ngưu nghe ra một ý khác trong lời Vân Diệp:
Vân Diệp gật đầu:
- Tổ tiên chúng ta làm thứ này từ lâu rồi, chẳng qua không truyền lại được thôi, tiểu tử tìm ra cách làm pha lê, không ngờ đơn giản tới mức làm người ta tức giận.
- Tiểu tử, ta thấy ngươi định vét sạch người có tiền ở Trường An, quản gia nói cho ta, gỗ của ngươi đã vận chuyện tới Trường An, chính đang vớt lên, còn có gạo tím, long diên hương, nghe nói còn có xá lợi, da gấu biết đổi màu, thêm vào nước hoa của nhà ngươi, ngươi định đánh cướp của huân quý à?
- Đánh cướp, ai muốn đánh cướp, nơi này đèn đuốc tối om rất thuận tiện ra tay.
Giọng Lý Thừa Càn từ xa xa truyền tới, qua góc tường thi lễ với ba vị trưởng bối.
Hỏi han xong liền nói với Vân Diệp:
- Diệp Tử, ngươi nói phiền toái lớn là gì, có chuyện gì mà hiện giờ ngươi không giải quyết được.
- Tiền quá nhiều.
Vân Diệp cười khổ nói, một khi đưa pha lê ra sẽ tạo thành tác động thế nào với nền kinh tế yếu ớt của Đại Đường? Y không biết, chỉ biết rằng làm không khéo sẽ gây ra họa ngập trời, cho nên mới tìm Lý Thừa Càn, một cái đầu to có thể gánh nổi chuyện này.
- Ngươi nói hay thật, cô gia sắp nghèo chết rồi, chẳng bao lâu nữa thành thân mà đông cung vẫn rách nát, ngươi đưa tiền cho ta, ta phiền não thay ngươi.
Hắn còn tưởng rằng Vân Diệp đang nói đùa, nên sảng khoái ôm vào lòng, không nhìn thấy ba lão già đang cười trên đau khổ của người khác.
- Tốt quá, có câu này của thái tử là tốt rồi, hiện giờ số tiền này đều là của thái tử đấy.
Nói xong Vân Diệp tránh người chắn cửa sang bên, Lý Thừa Càn mờ mít nhìn lên, chỉ thấy kỳ trân dị bảo tỏa sáng dập dờn khắp phòng, làm mắt hắn hoa hết cả.
- Diệp Tử, ngươi nói những thứ này đều cho cô cả sao?
Lý Thừa Càn gian nan quay đầu lại:
- Không sai, của thái tử hết, giờ thái tử là người có tiền rồi.
Vân Diệp thân thiết ôm bả vai Lý Thừa Càn, giọng ấm áp:
Cổ họng Lý Thừa Càn ú ớ mấy câu vô nghĩa, thiếu chút nữa ngất xỉu, còn may người kế thừa tương lai của Đại Đường rốt cuộc cũng từng trải rồi, cố gượng lại, gạt Vân Diệp ra nhào vào phòng nhìn đông ngó tây, vẫn thói cũ thấy cái gì vừa vặn là đút túi.
Kéo hắn ra khỏi đống pha lê, Vân Diệp nói;
- Ta phụ trách làm đồ, ngươi phụ trách bán đi, tiền chia ba bảy, ta ba ngươi bảy, hiện giờ ngươi về thương lượng với nương nương, ta không tới hoàng cung nữa, tới lần nào là xui xẻo lần đó, ngươi cho con ngựa của ngươi xuống đất được không, túi của ngươi không chứa đủ đâu.
Chẳng biết Lý Thừa Càn có nghe thấy không, chỉ thấy hắn kiếm bao tải chứa pha lê, Vân Diệp lại nói:
- Nói với nương nương, nếu quốc gia muốn bí phương cũng được, phái quan viên đáng tin cậy tới học, loại tiền này chỉ kiếm được hai ba năm thôi, sau đó ta sẽ bán nó còn rẻ hơn cả gốm.
Lý Thừa Càn toàn thân căng phồng, thu hoạch lớn trở về, còn về phần lời Vân Diệp có nghe vào tai hay không thì chả rõ. Từ khi biết được bảo bối trong phòng do nung cát ra, Lão Trình tức thì mất hứng thú, tối đa là nhìn mà thôi. Tất cả chuyện trên đời này không thể tìm hiểu thấu, sau khi hiểu tận gốc, hào quang tàn đi lộ ra bản chất, như pha lê, nói cho cùng chỉ là đống cát biến hình thôi.
Khi mấy người vây quanh nồi lẩu thỏ, Lão Tấn nói với Vân Diệp:
- Chuẩn bị nghênh giá đi, đoán chừng muộn nhất là ngày mai ngươi sẽ gặp bệ hạ, hoặc là hoàng hậu, một trong hai vị đó. Đêm nay trong hoàng cung chắc không ai ngủ nổi.
- Bá bá quá lo rồi, tiểu chất đảm bảo đêm nay bệ hạ ngủ rất ngon, nói không chừng còn cười tỉnh giấc ấy. Bệ hạ luôn muốn làm suy yếu thế lực của môn phiệt, hiện giờ trời ban cho thời cơ tốt, làm gì có chuyện không ra ay, chẳng qua lần này ra tay từ tiền tài thôi, giết người không thấy máu mới là thủ đoạn tối cao.
Chó săn không thể cho ăn no, nếu không nó sẽ không truy đuổi con mồi, chim cốc cũng phải buộc thừng vào cổ mới có thể đề phòng nó nuốt cá xuống. Lý Nhị ra sức đóng vai thợ sắn và ngư phu, nhưng không thành công lắm, môn phiệt vẫn hưng thịnh, ấn hồ lô xuống thì bầu nổi lên, con gà này chết thì con gà kia gáy, như nhọt trên người, không sao cắt hết, cắt hết sẽ mất mạng, chỉ đành cắt từ từ, không để nó lớn tới mức nguy hiểm tới tính mạng.
Cho nên mọi người đều qua loa, chỉ cần sống được thì chẳng ai muốn làm náo loạn lên cả. Trong hoàng cung, Vân Diệp và Lý Nhị có một cuộc nói chuyện dài, lần này Lý Nhị cuối cùng thể hiện dã tâm bừng bừng với Vân Diệp, có vải lông cừu, chinh phạt thảo nguyên không còn là vô ích nữa, mục trường bao la có nghĩa là tài phú vô tận, Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn sẽ là mục tiêu chinh phạt tiếp theo. Nhìn thấy ích lợi của mậu dịch, chuẩn bị phá tan những tảng đá chắn đường. Chỉ là hiện giờ trong nước vẫn thủng lỗ chỗ, tài chính cạn kiệt, mà chiến tranh là loại chuyện đánh bằng dũng khí, thời gian dài, các tướng sĩ sinh da sinh thịt, không cầm nổi đao nữa thì rất khó.
Huống hồ Cao Ly ở phía đông đang như hổ đói rình mồi, cái quốc gia đánh bại Đại Tùy này dã tâm đã bành trước tới vô hạn, đã bắt đầu có kế hoạch vươn xúc tua tới tây bắc, chiến tranh sớm muộn gì cũng tới.
Ra tay trước luôn là chủ trương của Lý Nhị, chỉ cần ngươi có địch ý với ta thì ngươi là kẻ địch của ta. Chỉ cần thời cơ thích hợp, ngay cả đâm sau lưng Lý Nhị cũng làm nữa là, cho nên lần này nói là kiếm tiền cho mình, chẳng bằng nói là gom quân phí.