- Phu quân vất vả rồi, Vân gia chưa bao có thể diện như thế, thiếp thân hôm qua ngủ ngoài trời cũng vui vẻ.
- Phu quân nàng thì chẳng vui gì, đánh mạt chược cả đêm, hiện giờ sắp mệt chết rồi, lều cỏ hôm qua nàng ngủ ở đâu? Ta muốn ngủ một giấc.
Quả nhiên là lều cỏ khô, đại lễ nghi của Lý Nhị hoàn toàn mô phỏng thời cổ, kệ mẹ nó, chui vào lều cỏ, tiếng ngáy vang lên ngay, Tân Nguyệt lấy một bộ y phục đắp lên người y, ngồi bên cạnh đuổi đám ruồi muỗi đáng ghét.
Hi Mạt Đế Á như bóng ma chui ra, nói nhỏ với Tân Nguyệt:
- Ta biết tên vương gia kia vì sao bị ong đốt.
Tân Nguyệt kinh ngạc suýt kêu ra tiếng, vội bịt miệng lại, nhĩn bốn xung quanh phát hiện không có ai, hỏi khẽ:
- Cô có nói cho người khác biết không?
Hi Mạt Đế Á dương dương đắc ý, nói:
- Không, ta chỉ có một bằng hữu là cô, đương nhiên là nói cho cô biết đầu tiên.
Tân Nguyệt nghiêm túc nói:
- Đừng nói nữa, cô không biết gì cả, ta không nghe thấy gì hết, cô cho rằng trên đời này chỉ mỗi mình cô thông minh à? Phu quân ta thông minh như thế mà không hề hay biết gì, trong doanh trại những người thông minh khác cũng không biết gì cả, chẳng lẽ trí tuệ của họ không bằng cô? Nếu như cô muốn sống bình an để dạy học ở thư viện thì ngậm miệng lại, ong gì cũng không liên quan tới những phụ đạo nhân gia như chúng ta, đó là chuyện của nam nhân.
Hi Mạt Đế Á không ngốc, nghe thấy cảnh cáo của Tân Nguyệt lập tức mặt trắng bệch, nàng đột nhiên nhớ ra Hi Mạt Đế Á đời đầu chính vị tham dự đấu tranh giữa tôn giáo và vương quyền mới chết thảm như vậy.
Nghĩ tới đó sự đắc ý biến thành sợ hãi vô biên, theo tiềm thức nhích tới gần Tân Nguyệt tìm kiếm chút an ủi, nhìn thấy Hi Mạt Đế Á rúc vào lòng mình, Tân Nguyệt bất giác nhớ ra phu quân nói, Hi Mạt Đế Á tựa hồ thích nữ nhân hơn, thế này sao được, khéo léo đứng dậy, ngồi bên kia trượng phu, thế là thành cảnh hai mỹ nữ ngồi bên hầu hạ Vân Diệp, không biết bao nhiêu ánh mắt ghen tị ném về phía đó.
Hoàng đế đúng là hoàng đế, chỉ một canh giờ đã phá án xong, Hán Quy, Hàn Duyên Niên tên xấu xa tội ác tày trời, cho dù vắt óc bày quỷ kế cũng khó có thể thoát khỏi đôi mắt nhìn xuyên mây mù của hoàng đế bệ hạ, bị tóm lấy trong đội ngũ hơn ba nghìn người, chuẩn bị chặt đầu trước khi tế trời, tội danh là mưu hại hoàng tộc, đây là thủ lĩnh thanh tuyển ti lại bộ.
Vân Diệp trước kia cùng vị lão huynh này uống rượu vài lần, chức vị của muội phu là nhờ vị lão huynh này bố trí, con người tốt lắm, tửu lượng cũng tốt, thẳng thắn, đối xử thân thiết với người khác, về công vụ một lời nặng tựa cửu đỉnh, danh tiết thanh liêm như nước, ngoại trừ thích giám định vàng ra thì không có khuyết điểm gì, Vân gia luôn phiền lòng vì độ thuần của vàng, nghe nói Hàn tuyển ti có tài giám định vàng, cao thủ khó kiếm, liền mạo muội nhờ Lão Hàn giám định cho.
Nhưng Lão Hàn mặt mày sầu khổ nói công vụ bận rộn, không có thời gian, cuối cùng khi Vân Diệp gần như trở mặt mới miễn cưỡng giúp Vân gia giám định hai trăm lượng vàng, mỗi tội công vụ bộn bề, chẳng biết bao giờ mới giám định xong, xin Vân gia kiên nhẫn chờ đợi, chuyên môn vì thế viết giấy biên nhận, không cho viết là trở mặt.
Người ta nhận lời giúp, ai còn thúc dục chứ, đó là việc làm của kẻ thiếu lương tâm, cho nên sắp một năm rồi Vân gia không hỏi tới, tới khi muội phu nhậm chức, Hàn gia mới phái lão quản gia đem lai trăm lượng vàng trả lại.
Cao thủ đúng là cao thủ, giám định vàng rất chuẩn xác, Vân Diệp rất hài lòng, Vượng Tài thích vàng Hàn gia mang tới, nhân lúc Vân Diệp viết giấy biên nhận, ăn hết sạch đống vàng, không để lại cho Vân Diệp chút nào, Hàn lão quản gia trước khi đi còn lấy trong lòng ra một nắm tiền cho vào túi của Vượng Tài, luôn mồm khen ngựa tốt.
Lại bộ thanh tuyển ti là chức vụ đánh rắm ra vàng, cũng là chức vị tỉ lệ chết cao nhất, Lão Hàn bình an qua được năm năm đã là dị loại hiếm có, cái tiếng thanh liêm làm hắn hưởng lợi không ít.
Nghe Lão Hàn hào hùng chính nghĩa hô khẩu hiệu " Có lòng giết giặc, nhưng chẳng thể xoay trời", rồi bị đao phủ chặt đầu, trong lòng Vân Diệp dâng lên chút bi thương, mình còn bảy đứa muội muội chưa xuất giá, tức là còn có bảy muội phu rất có khả năng cần tới Lão Hàn, nay hắn khảng khái tráng liệt quyên mình vì nghĩa, tổn thất này lớn quá.
Chủ quan tuyển lại ti tiếp theo thế nào cũng phải thanh liêm một năm mới vô tình lộ ra sở thích nho nhỏ nào đó, nhưng tháng sau Nhuận Nương thành thân rồi, sớm nói với ca ca, Tần lão nhị muốn vị trí tốt, còn đi khóc lóc với nãi nãi, nói Tần lão nhị là con thứ, Tần gia chẳng quan tâm tới chuyện của hắn, nếu không có tiền đồ tốt, nhất định sẽ u uất mà chết.
Cùng Lý Thái đứng nhìn lão bà của liệt sĩ rất trấn định lấy kim chỉ khâu đầu lâu và thân thể của trượng phu vào nhau, sau đó lấy chiếu cuốn lại, buộc thừng, cùng nhi tử chưa tới mười ba tuổi kéo về nhà...
- Diệp Tử, ngươi thấy ta có nên đứng ra không?
Lý Thái nghiêng đầu sang hỏi:
- Trong đại lễ nghi ta và ngươi đều là người qua đường nào đó mà thôi, nhảy ra khoe khoang cái gì, người nhà Hàn Quy đối với cái chết này có thể nói là cầu nhân được nhân, không nghe thấy vừa rồi người ta lớn tiếng hô khẩu hiệu à? Con cờ phụ hoàng ngươi dùng lập uy lại thiếu đi một, ngươi định để con cờ của phụ hoàng ngươi lại thiếu đi một nữa sao?
- Đại trượng phu làm việc đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chứ làm thế còn ra gì? Ta giết tên khốn đó, phụ hoàng sẽ xử trí ta thế nào? Đoạt tước? Ngay cả đất phong ta còn chẳng bận tâm nữa là tước vị.
Lý Thái cực kỳ đắc ý, đột nhiên hắn phát hiện ra chỉ cần mình không thèm tước vị, đất phong thì có thể đi nghênh ngang ở Đại Đường, hiện giờ là thế, tương lai đại ca làm hoàng đế cũng thế.
Quan viên lễ bộ gõ chiêng cheng cheng, chỉnh đốn đội ngũ chuẩn bị tế trời, Lý Nguyên Xương sưng vù tới không ra dạng người cũng phải tham gia, nhìn thảm cảnh của hắn, cổ Vân Diệp toàn mồ hôi lạnh, chưa bao giờ nghĩ đầu một người có thể sưng tới mức độ này, bảy tám cái nốt bóng lưỡng phồng lên, cái lỗ nhỏ màu đen ở giữa không ngừng có nước vàng chảy ra. Đoán chừng sau sự kiện này, khuôn mặt tuấn tú mà Lý Nguyên Xương luôn kiêu ngạo sẽ bị hủy luôn, ong mật trong dãy Tần Lĩnh ngay cả hổ cũng chẳng dám trêu vào, khi ong ùa tới thì ngay cả gấu cũng bị đốt chết, thứ này tự mình không làm ra mật, chuyên môn đi cướp mật của ong mật khác, ngay ong mật có mật cũng là thức ăn của nó, cực kỳ hung hãn, là bá vương tuyệt đối trong dãy Tần Lĩnh, đương nhiên trước mặt chim sẻ thì chẳng là cái đinh gì.
Tất cả mọi người bất giác tránh xa Lý Nguyên Xương, Vân Diệp thậm chí không nhìn thấy thân thể Lý Nguyên Xương có phản ứng, tên này dứt khoát đang trong trạng thái hôn mê.
Từ xa bay tới một đám mây màu không lớn, tạm thời che đi mặt trời, đây là chuyện tốt duy nhất ông trời làm trong hai ngày qua, trừ mây, trên núi cũng bắt đầu nổi gió, tên hán tử cao lớn đóng Phong bá cao hứng múa cờ trong tay, thiên quan lễ bộ toàn thân lễ phục phối hợp với một đám đạo sĩ múa may, dùng ngôn ngữ kỳ quái đọc lời tế trong tay.
Sứ tiết các nước mặc lễ phục đủ màu sắc sỡ bắt đầu biểu diễn dưới đài, rõ ràng lễ bộ bồi huấn trước, động tác chỉnh tể, thi thoảng có một hai tên ngốc nhảy sai nhịp, ví dụ như Hiệt Lợi, mỗi lần nhảy sai lại nhìn sắc mặt Lý Nhị một cái. Vân Diệp và Lý Thái đứng ngay sau Lý Nhị nhìn rất rõ ràng.
- Diệp Tử, đây là người hùng bá thảo nguyên hai mươi năm đấy sao?
Lý Thái khinh bỉ hỏi:
- Vốn là một nhân vật cực kỳ lợi hại, khi ta ở thảo nguyên được nghe rất nhiều truyền thuyết liên quan tới hắn, nói hắn bắn một mũi tên hạ tám con chim ưng, một cánh tay có thể vật ngã con trâu đực cường tráng nhất, mỗi bữa có thể ăn một con trâu, ăn xong còn cần ba con cừu tráng miệng. Còn có th ể tìm được hoa mỹ lệ nhất trên thảo nguyên, tặng cho cô nương mỹ lệ nhất trong bộ lạc, có thể hát hay hơn hoàng oanh. Một mình có thể chăn một nghìn con trâu, khi nhàn hạ không có việc gì làm đi tìm ác ma đáng sợ nhất thảo nguyên đánh nhau, một con ác mà bị hắn ném xuống Bắc Hải, trốn dưới đáy biển không dám lên, khi nhớ ra thì kéo lên đánh một trận.
( Tg: Tham khảo Cách Tát Nhĩ vương truyện)
Vân Diệp vì thổi phòng sự vĩ đại của Lý Nhị đứng đó phét lác, Lý Thái nghe mà rùng mình, nỗ lực quay đầu đi, nhưng bên cạnh là cái đầu lợn của Lý Nguyên Xương, đành quay đầu lại, cắn răng không để mình nôn ra.
Mang họ Lý không thể không có lý trí, Lý Đạo Tôn thích cái đề tài này, nói với hoàng tộc bên cạnh:
- Vân hầu kể nghe có vẻ quái lạ, nhưng trên thảo nguyên hình dung anh hùng như thế đấy, một việc nho nhỏ cũng được thổi phồng vô hạn.
Một thiếu niên hoàng tộc miệng còn lông tơ nói:
- Cửu thúc, Hiệt Lợi dù có lợi hại tới đâu còn chẳng phải bị tướng sĩ bắt trong hang hạn that đấy sao? Hắn không xứng làm anh hùng, hiện giờ nhìn bộ dạng kinh tởm của hắn, tiểu chất chỉ muốn về kinh tới nhà đánh cho hắn một trận, nhảy thôi mà cũng không nên hồn.
Một thiếu niên hoàng tộc tinh mắt chỉ một đám người dị tộc đứng bên rừng cây hỏi Lý Đạo Tông:
- Cửu thúc, vì sao những người kia không ra múa?
Lý Đạo Tông nhìn một cái rồi nói:
- Vội gì, đều sẽ ra nhảy thôi, giờ không nhảy, tương lai sẽ nhảy, đám tiểu tử, thao luyện cho tốt, bọn họ sẽ tới Đại Đường biểu diễn ca vũ, nghe nói người Cao Ly múa đẹp lắm.
Tán gẫu làm thời gian trôi qua rất nhanh, vốn bầu trời chỉ có một đám mây nhỏ, giờ đã thành đám mây lớn rồi, còn có xu thế đen đi, quan viên lễ bộ vội ngừng ca múa, mời hoàng đế tế trời, nếu không lát mưa to không thể tế trời được nữa.
Nhân lúc Lý Nhị trò chuyện với ông trời, Vân Diệp mút ngón tay, đưa lên xem hướng gió, Lý Hiểu Cung ở bên cũng làm động tác tương tự nói:
- Tiểu tử, sắp mưa rồi, chúng ta không lo, nhưng đám phụ nữ trẻ nhỏ thì không chịu nổi, có cách nào hay không?
- Ti thiên giám nếu không có chuẩn bị, tiểu chất cho rằng có thể đuổi hết bọn chúng về quê, thứ giá áo túi cơm giữ làm gì.
Thiên quan lễ bộ chẳng biết lên cơn gì, trong ( lễ điển) có vô số lễ nghi lại không dùng, nhất định dùng cách thất đức nhất, bới trong đống giấy lộn ra một ít manh mối, rồi đầu óc điên khùng thêm vào một ít, thế là thành ra lễ tiết như hiện giờ, khi Hoàng Đế thống trị, trên người che mấy mảnh vải còn chẳng rõ mà cứ nhất định tuân theo lễ tiết cổ.
Một bộ lạc hết cái ăn, đưa toàn bộ gia tộc đi nơi khác kiếm cái ăn là chuyện bình thường, nhưng ngươi không thể đem hết tới Đại Đường, toàn người ăn sung ở sướng, đi năm mươi dặm cứ như chạy nạn.
Trong lòng giật đánh thót một cái, chuyện này có tên hoàng đế tưng tửng làm qua, đó là Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế Thác Bạt Hoành nổi danh, vì cướp đoạt văn minh Hoa Hạ, lừa quý tộc viễn chinh Trung Nguyên, đem toàn bộ gia sản rầm rộ tiến về Trung Nguyên, khi toàn bộ mọi người chịu hết khổ cực, hắn mới nói, mệt rồi, hay là chúng ta không về nữa, không bằng xây dựng đô thành của chúng ta ở đây đi, thế là tộc Tiên Ti nhanh chóng hòa nhập vào tộc Hán, chẳng lẽ nghi thức này là đám Lý Nhị dư nghiệt tộc của Tiên Ti đang tưởng nhớ tổ tiên? Nếu không hoàng đế tế trời, mang theo thái thượng hoàng làm cái gì.
Con người thích suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy khả nghi, đám Ứng long, Vũ sư, Phong bá, kim giáp thần sao giống như tùy tiện bày ra lừa người, Hoàng Đế nếu mà dùng mấy tên ngốc này thống nhất Trung Nguyên thì đã bị Xi Vưu tóm ăn thịt rồi, sao còn có thể thành thủy tổ của Hoa Hạ?
Khả nghi quá, nhất là khi Trường Tôn Vô Kỵ quay đầu cười với mình, trong lòng Vân Diệp càng nghi, cái lão này không những bộ dạng khả nghi mà cái tên cũng khả nghi.
Đứng cạnh Nhan lão thái gia dễ chịu hơn nhiều, mặc dù tóc không nhiều, mắt khép hờ nghe Lý Nhị đọc bài tế, thi thoảng đầu lắc lư một cái, có điều tới gần có thể nghe thấ ông cụ ngáy khe khẽ.
- Gia gia ta đang thưởng thức hùng văn của bệ hạ, đừng quấy rầy.
Tiểu Nhan mặt râu ria cảnh giác nhìn Vân Diệp:
Vân Diệp chỉ tới tìm kiếm sự an ủi, không phải quấy rầy giấc ngủ của ông cụ, đứng bên ông cụ cảm thấy rất dễ chịu, vì chuẩn bị cho buổi chiều bôn ba đường xa, ông cụ mở mắt đưa tay ra với Vân Diệp.
- Đưa đây, bọn trẻ bây giờ không biết kính lão tôn hiền, giấu thịt gà trong lòng mà không biết hiếu kính người già, lão phu húp hai bữa cháo rồi, miệng cứ thấy thiếu cái gì đó.
Vân Diệp lấy đùi gà ra, dùng hai tay đưa cho ông cụ, hỏi nhỏ:
- Lão tổ tông ngửi ra được sao?
Chẳng phải nói công năng tất cả các cơ quan của người già đều suy giảm à? Vì sao mũi ông ta còn thính như thế?
Ông cụ cầm đùi gà đặt lên mũi ngửi, chép miệng nuối tiếc nói:
- Già rồi, vô tích sự rồi, năm xưa đùi gà thế này một bữa lão phu ăn tám cái, giờ chỉ có thể ngửi một chút, ngửi cho đỡ thèm thôi, tiếc quá.
Nói xong cho đùi gà vào lòng, vỗ vỗ hai cái, cảm nhận sự tồn tại của nó, rồi tiếp tục nhắm mắt lại tiếp tục thưởng thức văn chương của hoàng đế.
Phong bá đã sắp không đứng nổi nữa rồi, bị lá cờ gọi gió kéo đi khắp nơi, tầng mây đen xì xì đã sắp đè lên đầu, không ai hoảng loạn, đến ngay cả trẻ nhỏ cũng giương tai lên nghe ý chỉ của hoàng đế.
Gió mang tới tiếng quan viên lại bộ, nhưng không mang đi chữ viết trên ván gỗ lớn, trước tiên là hoàng tộc, tiếp đó là vương công đại thần, Trình Giáo Kim thăng làm quận công Lô quốc, Ngưu Tiến Đạt thành huyện công, Vân Diệp vạn năm không đổi vẫn làm Lam Điền huyện hầu, Hà Thiệu không biết chạy chọt ai mà không bị mất hàm bá tước, Dực quốc huyện công của Tần Quỳnh không đổi, Ngạc quốc công của Úy Trì Cung cũng không đổi, nhưng thêm vào hàm Trấn quân đại tướng quân.
Người có tên chúc mừng lẫn nhau, bởi vì phong thưởng trong kỳ đại lễ nghi, cho nên về sau không có khả năng bị tước đoạt, đó là cách Lý Nhị trấn an nhân tâm huân quý.
Quy quan viên lại bộ viết xong chữ cuối cùng xoay người đi thì dưới ván gỗ tiếng khóc dậy đất.
- Bệ hạ, không thể nào, lão thần vì Đại Đường ra sức bao năm, bệ hạ không thể đối xử với thần như thế.
- Thái thượng hoàng, người nói một câu đi chứ, tước vị của lão thần do người ban thưởng, nay chỉ một câu nói là không còn nữa, thần không sai, không sai gì cả. Thái thượng hoàng, người lên tiếng đi, năm xưa người khởi binh, thần đem toàn bộ gia sản góp quân lương, ngay phú quý rồi không cho lão thần hưởng ư?
- Bệ hạ, Lưu Văn Tĩnh là tội thần vì sao được ban thưởng, thần có tội gì mà bị người chết áp chế?...