Nhìn tám đứa cháu gái yêu thương đều quây quần bên cạnh ăn bánh ngấu nghiến, cảm giác toàn bộ khổ nạn trước kia không là gì nữa. Đứa này là ngoại tôn nữ của nhà đại bá, đứa kia là của nhà tiểu thúc, đứa lớn nhất mới 12 tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ 7 tuổi, đứa nào đứa nấy gầy gò nhỏ bé, tóc sơ xác, lão phu nhân lại thấy như tiên nữ giáng trần.
- Ngoại bà, người đừng bắt Tiểu Nam tới Trương gia nữa, tiểu thiếu gia nhà đó toàn đánh cháu, còn cho chó đuổi cháu, cháu sợ lắm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lão phu nhân vén váy Tiểu Nam lên, cái chân gầy như que củi toàn là vết thương, lòng như bị cắn cấu. Trình Đông vốn đã lửa giận bừng bừng nghe th ấy câu này hầm hầm đi tới trước cửa lớn đóng chặt của Trương gia, nâng cái cối xay trước cửa, cái cối phải nặng tới 300 cân mà ở trong tay Trình Đông lại nhẹ bẫng, hai tay dùng lực nèm cái cối vào cánh cửa đen xì, chỉ nghe đánh sầm một tiếng, hai cánh cửa tan nát.
Người Trương gia nấp sau cánh cửa chạy té đái vãi cứt tới hậu trạch, một thằng bé béo chừng 12 -1 3 tuổi mang theo một con chó đen định chui vào trong phòng thì Trình Đông xông tới một bước tóm lấy cổ áo của nó ném đi, thằng bé béo biểu diễn màn chó cạp đất tuyệt đẹp, răng trong mồm rụng tới bảy tám phần, một phụ nhân béo ú rú lên chạy ù ra, ôm lấy thằng bé béo, chỉ Trình Đông tru tréo:
- Giữa ban ngày ban mặt ngươi dám đánh người, ngươi không sợ vương pháp à?
Trình Đông đủng đỉnh tóm lấy con chó, một tay bóp mạnh, con chó đen chỉ oẳng oẳng mấy tiếng rồi thôi. Thấy con chó chết rồi mới quay lại nhìn hai mẹ con kia. Vừa thấy Trình Đông quay lại, thằng béo nín ngay tức thì, rúc cái mặt đầy máu vào lòng mẹ không dám ho he một câu. Có lẽ bản năng người mẹ khiến phụ nhân đó thêm cản đảm, ôm chặt con trai lớn tiếng kêu cứu mạng. Một trung niên trên 40 chạy ra phủ phục dưới đất khấu đầu xin Trình Đông tha cho.
- Ta đây còn chưa có tư cách tha cho các ngươi, đợi tước gia từ Lũng trở về, các ngươi sẽ biết vương pháp là thế nào.
Trình Đông nói xong bước qua người trung niên rời khỏi sân.
Lão phu nhân ôm Tiểu Nam đứng ngay ở cổng nhìn Trình Đông trừng phạt thằng báo, Tiểu Nam cười toe toét, nắm đấm nhỏ siết thật chặt.
- Tiểu tiểu thư xem đi, thằng béo bắt nạt người bị đánh gãy răng rồi, con chó cắn người cũng bị tiểu nhân bóp chết, lát nữa về tiểu nhân lọt da nó cho tiểu thư làm đẹm, thịt nó để tiểu nhân hầm lên ăn, được không?
Tới trước mặt Tiểu Nam, Trình Đông đổi bộ mặt nịnh nọt, mặc dù Tiểu Nam, lão phu nhân vẫn ăn mặt rách rưới, nhưng Trình Đông không dám có chút bất kính nào, người không biết cho rằng Trình gia là ân nhân của Vân gia, Trình Đông từ nhỏ đi theo Lão Trình chinh đông phạt tây quá hiểu tình tình lão gia nhà mình, từ khi Vân tước gia xuất hiện, lão gia đã nhìn cao hơn người khác, giờ phát triển thành thân như con cháu, mắt thấy đủ loại bản lĩnh của tước gia, sau này đường mây rộng bước là tất nhiên, giờ không lấy lòng lão thái thái thì còn đợi tới bao giờ?
- Đại thúc thật lợi hại, người do ca ca cháu phái tới phải không? Ca ca cháu có lợi hại hơn đại thúc không?
Trình Đông đương nhiên không thể nói ca ca của cô là nỗi xấu hổ của Tả Vũ Vệ, ngay cả cung cũng chẳng giương nổi nói gì tới đánh đấm. Nhìn đôi mắt mong mỏi của cô bé, đành nói trái với lòng:
- Đương nhiên, nếu không sao vạn tuế gia lại phong ca ca của tiểu tiểu thư làm tước gia.
Cô bé nghe câu ấy rời khỏi lòng lão phu nhân, chạy tung tăng tới giữa đám tỷ muội, kể ca ca bọn họ lợi hại thế nào, sau này không sợ bị người ta ức hiếp nữa. Thấy đám nhỏ reo hò vui sướng, Lão phu nhân thi lễ tạ ơn Trình Đông, Trình Đông luôn miệng nói không dám:
- Lão phu nhân chưa gặp tước gia nhà tiểu nhân, thiếu niên anh kiệt thì tiểu nhân gặp mấy vị rồi, nhưng đem so với tước gia thì đều không đáng nhắc tới, lão phu nhân cứ an tâm đi, Vân gia có tước gia chỉ còn đợi ngày hưng vượng. Vài ngày nữa tiểu nhân về Lũng rồi, không biết lão phu nhân có lời gì cần chuyển tới tước gia không?
Lão phu nhân tạ ơn, nhờ hắn trước khi đi tới lấy thư.
Từ chỗ Trình Bùi Thị mời cả nhà tới Trình phủ ở, Lão phu nhân đưa ba mươi tư phụ nữ trẻ em Vân gia tới đất phong của Vân thị dưới chân Nam Sơn, bách kỵ ti nghe nóng đủ bề cũng chỉ tìm được 43 người, những người còn lại bặt vô âm tín, chỉ đành tấu lên theo đúng sự thực, Lý Nhị bệ hạ hạ chỉ an ủi tộc nhân Vân thị, Trường Tôn hoàng hậu thưởng tiền. Trình phu nhân đưa tới 2000 quan tiền, đồng thời cấp cho 50 nam nữ gia phó để sử dụng, do người sức khỏe yếu đuối, thương tật nhiều, còn đặc biệt mời danh y tới điều dưỡng.
Quay lại Vân tước gia ở Tả Vũ Vệ doanh.
Vân Diệp há hốc mồm thở như chưa bao giờ được thở, Trình Xử Mặc ở bên, lão tam Lưu gia, lão nhị Cát gia, lão út Bùi gia ở đằng sau cũng như thế, nhịn thở tới 100 ở trong nước đúng là chịu con mẹ nó tội, không tới giờ mà ngẩng đầu lên sẽ bị ăn gậy, cầm gậy toàn là cao thủ biết đánh người ta làm sao cho đau mà không bị thương, nếu ngươi đếm nhanh thì đám huynh đệ còn cầm cự nổi, nhưng con bà nó cái thằng chó đếm số còn cố ý đếm sai, khó khăn lắm mới tới 80, nhưng tiếp theo không phải 82 lại thành bốn mốt, lại không dám ý kiến ý cò, nếu không là ăn đòn.
Cảm giác mình như con chuột trong cái trò lấy búa gõ chuột vậy, đầu Vân Diệp bị đánh sưng vù, muốn xỉu quách cho xong lại chẳng có dấu hiệu ngất xỉu nào. Tận hai tháng trời, huấn luyện kiểu địa ngục làm hai trăm trên xui xẻo sống không bằng chết, đều là hậu đại công huân, con cháu đại hộ.
Vốn chỉ có 100 thôi, thêm cái tên xủi xẻo Vân Diệp là 101, ai mà ngờ Trường Tôn Vô Kỵ nghe đâu ra tin lại nhét thêm 100 tên vào. Lão Trình vốn nổi sùng, không muốn để Trường Tôn cáo già hưởng lợi, không ngờ bị cáo già kéo vào lều soái, chả hiểu ngon ngọt thế nào mà nghe theo. Hai người rời lếu trướng đều cười hơn hớn, Lão Trình thống khoái chấp nhận yêu cầu của Trường Tôn. Không biết Lão Trình được cho cái gì mà không chia cho Vân Diệp tẹo nào, làm y khinh bỉ cả hai lão già đó.
Vừa mới hồi khí xong, toàn thân ướt sũng bò lên bờ, ba lô hành quân mô phỏng theo ba lô của Vân Diệp dùng da trâu chế thành ném ngay trước mặt, khỏi cần phải nói bên trong đó chứa cát, còn là cát ngâm nước, huấn luyện vác nặng 5km đã bắt đầu rồi, vì bữa tối ai nấy ra sức vác ba lô lên, chạy về doanh trại.
Vân Diệp được Trình Xử Mặc nắm cánh tay lảo đà lảo đảo vượt qua vạch, hai người liền vứt ngay ba lô đi, chạy ù tới bàn cơm, chẳng thèm biết tay có sạch không đã vớ ngay lấy bánh nhét vào miệng, kệ thức ăn, cứ nhét no bụng đã. Không chỉ hai bọn họ, phàm là người tới được đích đều thế, chẳng còn cái thứ thường ngày gọi là phong phạm quý tộc nữa.