Trình Giảo Kim đặt Vân bảo bảo ngồi lên cổ uống rượu, không ngừng thở dài, Thanh Hà công chúa năm nay mới mười lăm, phải năm sau mới gả cho Trình Xử Mặc, nên ông chỉ có một tôn nữ do Cửu Y sinh, muốn có tôn tử thì phải đợi vài năm nữa, nên thấy Vân Diệp nam nữ song toàn thì hâm mộ lắm.
- Nha đầu trong nhà thật tiếc không phải là do chính thất sinh ra, không gả được cho Vân gia làm tức phụ, nếu ngươi nỗ lực sinh thằng bé nữa thì nha đầu này có cơ hội rồi.
Ngửa cổ uống rượu, đặt chén xuống nuối tiếc nói:
- Nhà tiểu chất đâu chú ý chuyện đó, tương lai chỉ cần hai đứa bé nhìn nhau vừa mắt, tiểu chất không ngăn cản.
Vân Diệp rót rượu cho Lão Trình, nói lời đáy lòng:
- Nói vớ vẩn, trẻ con không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu à? Bảo bảo là trưởng tử đích tôn, thân phận cao quý, ngươi là đệ tử thần tiên, cưới ai cũng xứng, tức phụ của ngươi thân phận hơi thấp, khi xưa ngươi thành thân lão phu không có nhà, nếu không bất kể thế nào cũng không cho ngươi lấy nữ tử tiểu hộ, nếu không thành tựu của ngươi đâu chỉ dừng ở mức này. Tương lai con ngươi sẽ hơn cha, gia tộc, gia tộc, chính là cần các mối quan hệ đan cài thành.
- Bá bá xem thường tiểu chất rồi, tiểu chất thà tay trắng đánh thiên hạ, chứ không chịu nhún mình với đám đại gia tộc, bá bá xem nữ nhi của đại gia tộc có mấy nàng ra hồn, suốt ngày mặt nghiêm lại, như bồ tát vậy, tiểu chất kính quỷ thần nhưng tránh xa, không chọc vào nổi, hiện giờ sống thoải mái có gì không hay.
- Già rồi hay lo chuyện đẩu đâu, ngươi đừng phiền lòng.
Lão Trình mặt tán thưởng:
- Bá bá nghĩ cho tiểu chất, sao tiểu chất không hiểu, vào Trường An là bá bá dẫn đường, ân tình này Vân gia không quên.
- Biết ngươi là đứa trọng tình nghĩa, cho nên lão phu và Lão Ngưu mới không tiếc sức lực giúp ngươi, nay ngươi có thể coi là công thành danh toại rồi, nói cho bá bá nghe tính toán về sau, nhãn quan của ngươi xa rộng, Trình gia chuẩn bị nối gót.
- Cái này không được, từ ngày hôm nay Vân gia sẽ đóng cửa, giảm thiểu lộ diện, nhà bá bá thì khác, Xử Mặc không nói, tiền đồ của Xử Lượng, Xử Bật chưa xác định, bá bá phải tích thêm công lao mới được.
Trình Giảo Kim cười phá lên, bế Vân bảo bảo từ cổ xuống, đút cho nó một cái đủi gà, nhìn nó cắn xé, lẩm bẩm:
- Làm cha không thoát khỏi cái số lao tâm lao lực, lão phu xưa nay quyến luyến sa trường, chẳng phải vì thích giết người, mà gia tộc thế này trừ đao tắm máu, thì chẳng còn cách nào khác để hưng vượng.
- Vậy bá bá sai rồi, Xử Bật có lẽ giống bá bá, nhưng Xử Lượng chưa chắc, Nguyên Chương tiên sinh nhìn trúng nó, chuẩn bị thu làm quan một đệ tử, còn nhờ tiểu chất tới hỏi ý kiến của bá bá, theo Nguyên Chương tiên sinh rồi, e về sau không cầm được đao kiếm nữa.
Trình Giảo Kim đứng bật dậy hỏi:
- Tiểu tử, lời này có thật không? Đừng có lừa ta, Trình gia ta cũng có tú tài à?
- Tất nhiên là thật, tiểu chất sao dám lừa bá bá, Nguyên Chương tiên sinh chuyên môn dặn dò tiểu chất mà, bá bá hỏi Xử Lượng là biết.
Trình Giảo Kim cao hứng xoa tay đi vòng tròn:
- Chẳng phải ngươi cần tới nhà Lão Ngưu à, đi nhanh đi, không cần ăn cơm nữa, lấy cho thằng bé hai cái đùi gà lót dạ là được, ha ha, nhà Lão Trình cũng có tú tài.
Thấy Lão Trình mừng đến thế, Vân Diệp cũng mừng thay ông ta, Lý Cương đem một đại hán thân cao chín thước huấn luyện thành tên biến thái sở trường viết chữ Tiểu Giai, bản lĩnh này Úy Trì Đại Ngốc đứng đầu thư viện, nay lại chuyến hóa theo phương hướng công trình thủy lợi, suốt ngày chạy tới công bộ, tương tác giám, không biết lấy bao nhiêu bản đồ, mang theo một đám học đệ chung hứng thú tính tính toán toán.
Kênh đào hai trăm dặm đã có hình dáng sơ bộ, Úy Trì Lão Ngốc vì mở đường cho con, lo công bộ không cho mượn tài liệu đích thân tới cửa, nói là mình chuẩn bị tới Hà Bắc luyện binh, muốn xem bản đồ. Chẳng biết tướng lĩnh kinh thành tới Hà Bắc luyện binh thế nào, công bộ đành tin lý do này, nhìn hai cha con vơ sạch bản đồ Hà Bắc. Nhà Úy Trì còn phái khoái mã ngày đêm tới Hà Bắc lấy phủ chí, huyện chí về, cho nhi tử nghiên cứu. Trình Giáo Kim hâm mộ lắm, giờ nghe nói con mình được Nguyên Chương nhìn trúng, làm gì có chuyện không lập tức để ván đóng thành thuyền.
Ngưu Kiến Hổ nay đi Hải Châu rồi, Ngưu gia trở nên vắng vẻ, hai vợ chồng già ở trong cái phủ rộng thanh thang, chỉ biết nhìn nhau chẳng biết nói gì, quản gia thấy Vân Diệp đưa nhi tử tới thì mừng lắm, trong nhà thế là có chút hơi ấm rồi.
Mấy năm qua Lão Ngưu thích nhất là ngồi ngây ra một mình, chẳng biết hồi ức cái gì, Vân Diệp rất lo Lão Ngưu mắc bệnh trầm cảm, phải kiếm việc cho ông ta làm.
Không cần thông báo, Vân Diệp đi thẳng vào hậu trạch, thấy Lão Ngưu ngồi bần thần một mình trong đình, quân quyền của những đại lão này chỉ cần về kinh sư là bị thu hồi, do phó tướng nắm giữ, vì tị hiềm, bọn họ cả tháng cũng không tới quân doanh một lần, người đang bận rộn một khi nhàn rồi là thành ra như vậy.
Vân bảo bảo thích nhất là Ngưu gia gia rậm râu, hai tay cầm hai cái đùi gà kiếm được ở Trình gia chạy lạch bạch vào đình, giơ đùi gà lên cao mời Ngưu gia gia ăn.
Một tràng cười cực kỳ vui vẻ từ trong đình truyền ra, một già một trẻ đùa nghịch trong đình, Vân Diệp cười mặc ông già vui vẻ một chút, theo quản gia đang lau nước mắt tới tặng lễ cho Ngưu thẩm thẩm.
- Thiếu gia nên đến thường xuyên một chút, lão gia giờ mỗi ngày nói mỗi ít, trước kia đại thiếu gia không muốn đem gia quyến tới Hải Châu, để thiếu phu nhân và tôn thiếu gia ở nhà cùng lão gia, kết quả bị lão gia đuổi đi, nay chỉ có thiếu gia và Trình thiếu gia tới là thấy lão gia cười, lúc khác chẳng nói gì cả.
Lão Ngưu làm quan quân pháp nhiều năm, cho nên đồng liêu trong quân đều không ưa ông ta lắm, năm xưa ông ta ra tay quá tàn nhẫn, không bao giờ nương tình, lúc đánh trận còn đỡ, mấy năm qua các lão tướng chẳng mấy xuất trận, thay thế bọn họ là những tướng lĩnh trẻ hơn một chút, như Hầu Quân Tập, Tiết Vạn Triệt, Tiết Vạn Nhận, dần dần không còn ai qua lại với Ngưu gia nữa.
- Ngưu thẩm thẩm, trong nhà còn mỗi thẩm thẩm và bá bá, sống ở cái trạch viện to thế này làm gì, trên bình nguyên còn lạnh chết người, tiểu chất đã sửa xoạn tiểu lâu ở Ngọc Sơn cho thẩm thẩm rồi, thẩm thẩm và bá bá lên đó ở, phòng nhỏ, náo nhiệt hơn, bái tổ tôn xong là đi, cô cô thẩm thẩm của cháu đang đợi đó, đánh mạt chược chứ nhắc mãi. Cháu và bá bá nghiên cứu binh pháp, không có thời gian để ý tới thẩm thẩm, người tới nhà cháu chơi, ai nấy đều có niềm vui.
Ngưu thẩm thẩm lau khóe mắt:
- Ở cái trạch viện to thế này cũng ích gì, chỉ mấy đứa ván bối các cháu tới tặng quà Tết, cứ trống không làm người ta chẳng thoải mái, chỉ cần thuyết phục được Lão Ngưu thì mặc cháu an bài.
Đang nói chuyện thì Lão Ngưu bế Vân bảo bảo đi vào, miệng còn ngậm một cái đùi gà, già trẻ ăn vui vẻ, Vân Diệp định đứng lên hành lễ thì Lão Ngưu ngăn lại, nhấc nhấc Vân bảo bảo mấy cái, cao hứng nói:
- Đúng là tên tiểu tử béo, tới hai mấy cân, ăn nhiều một chút, đừng như cha cháu gió thổi cái cũng bay.
Quản gia vui vẻ bảo nhà bếp làm cơm, thiếu gia Vân gia nổi tiếng kén ăn, đích thân xuống phòng ấm hái rau, chuẩn bị làm bữa tiệc thịnh soạn.
- Tiểu tử, Ngọc Sơn của ngươi tuy tốt nhưng không phải nhà Lão Ngưu, mà là ở đây, năm mới thế nào cũng phải ở bên tổ tông mới đúng, lão phu nhận ý tốt của ngươi, yên tâm, lão phu chưa chết ngay được đâu.
- Ngưu bá bá, tiểu chất không phải mời người đi nghỉ mát, tiểu chất tính Đại Đường sắp có phiền toái lớn rồi, hai nhà chúng ta tuy không có năng lực ngăn cơn sóng giữ, ít nhất cũng phải đứng vững mới được.
- Ừm, đợi bái tế tổ tông xong tới Ngọc Sơn, lát ăn cơm rồi ngươi còn đi tới nhà khác, đừng có giống lão phu thành người không ai muốn tiếp xúc.