Mục lục
Đường Chuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu là một hải cảng nhỏ, so với việc nói là hải cảng, chẳng bằng hình dung ra một cái cảng cá thì thiết thực hơn, đội thuyền không vào bến tàu được, chỉ có mấy thuyền nhỏ cập bến, chuẩn bị đem tang vật thu được từ đám hải tặc bán đi.

Khi còn ở Lĩnh Nam, Vâp Diệp đã phái quản sự Vân gia đi đường bộ thông tri cho các đại thương gia ngoài Ngũ Linh, bảo bọn họ tới Minh Châu, mình có hàng hóa muốn bán, bảo bọn họ không phải lo không đủ hàng hóa, chỉ cần lo tiền bạc của mình có làm hầu gia hài lòng hay không thôi.

Vì phát tài, hành động của thương nhân rất thần tốc, những thương nhân ôm mong đợi phát tài đứng trên bờ biển, từ xa xa thấy cánh buồm như mây, tiếng reo hò vang dội, đó là một đội thuyền hùng tráng.

Rất rõ ràng, tang vật của hải tặc không thỏa mãn được lòng tham của những thương nhân kia, chỉ mới một canh giờ, tang vật đã biến thành tiền đồng và bạc trắng, Vân Diệp không lấy hoàng kim, sĩ tốt cần tiền đồng chắc túi, bạc có thể chấp nhận, còn hoàng kim cách bọn họ quá xa.

Mua hết tang vật, hiện trường im phăng phắc, mấy chục vị đại thương đồng loạt nhìn vào Đinh Kiều, quản sự của Vân gia, ông ta có cái thói xấu hệt các vị chưởng quầy khác của Vân gia, thích dùng một ấm trả nhỏ uống tra, tu một ngụm trà nóng, đặt ấm trà xuống rồi mới nói với các đại thương:

- Chư vị chưởng quầy, vừa rồi chẳng qua là chút phúc lợi nhỏ hầu gia nhà ta kiếm cho các tướng sĩ, là thu hoạch của các tướng sĩ sau khi đánh bại hải tặc, cho nên hơi ít. Xin lỗi, Đinh Kiều này không nói rõ ràng, xin bồi tội với các vị.

Nói xong đứng dậy chắp tay bốn phía.

- Đinh chưởng quầy, chúng tôi đều nể mặt Vân gia cho nên mới lặn lội ngàn dặm xa xôi tới tòa thành nho nhỏ này, ông ngàn vạn lần đừng nói Vân hầu dám lấy cống phẩm cho bệ hạ mang ra bán, dù nhà ông dám bán, chúng tôi cũng chẳng có gan mua. Tiền thì tốt, nhưng lão phu không định vì tiền mà đem cả nhà lớn nhỏ cược vào.

Tức thì cả tòa đại sảnh nhốn nháo tiếng người, đồng loạt yêu cầu Vân gia có câu trả lời thỏa đáng cho mọi người, cống phẩm là thứ bọn họ tuyệt đối không dám đụng vào.

Đinh Kiều đột nhiên cười lớn, chỉ những chưởng quầy trong sảnh:

- Các vị cũng là người vào nam ra bắc, biết nhiều thấy rộng, sao hôm nay ai nấy lại trở nên ngu xuẩn vậy?

Đại sảnh tức thì yên tĩnh lại, mọi người vươn cổ đợi Đinh Kiều nó lý do.

- Chư vị, chưa nói bệ hạ cấp hầu gia nhà ta ý chỉ tùy nghi hành sự, chúng ta nói quốc triều rốt cuộc cần gì nhé, không giấu các vị, thuyền hầu gia nhà ta ngồi chính là chiếc Mộc Lan chu mà các vị thấy. Trong khoang thuyền chứa đầy kỳ trân dị bảo, không sợ các vị cười chứ, Lão Đinh này xem như là trải đời rồi, nhưng nhìn số châu báu đó cũng đái ra quần, chân không bước nổi, được gia tướng trong nhà đưa đi xem bảo khố, các vị đủ thấy bảo vật kinh người thế nào chưa?

- Quốc triều cần gì? Cần thứ bảo bối giá trị cao, nhưng không đem lại chút lợi ích nào cho triều đình à? Quốc triều cần tiền đồng, bạc, hoàng kim, lương thực, đồng, sắt, lụa, vải, muối. Quan viên cần vàng bạc để phát bổng lộc, tướng sĩ cần bạc khao thưởng, các tướng sĩ cần quân nhu, lương thảo. Không thể để bệ hạ khi phát bổng lộc cho quan viên, người này được một cây san hô, người kia một hạt châu. Tương sĩ đánh thắng trận, chẳng lẽ phát mỗi người một viên bảo thạch? Thế còn ra cái thể thống gì nữa.

- Bệ hạ của chúng ta không phải là quân vương thích châu báu, nếu hầu gia nhà ta đem châu báu về Trường An, chư vị nghĩ xem, đem hết số châu báu đó bán ra một lượt, vậy nó còn là châu báu không? Con mẹ nó chỉ còn là một đống đá.

 

- Cho nên hầu gia nhà ta nghĩ ngay tới những thương gia chúng ta, chỉ có chúng ta mới có thể đem châu báu cấp bệ hạ biến thành thứ thực chất như tiền tài, quân giới, lương thảo, đó mới là thứ bệ hạ cần thực sự.

- Các vị, vừa rồ mọi người cũng nói, nếu tùy tiện bán cống phẩm sẽ chết cả nhà, các vị có người thân, chẳng lẽ hầu gia nhà ta không có? Lão Đinh ta không có?

- Chuyện này các vị cũng thấy rồi đấy, đều tiến hành quang minh chính đại, không che giấu quan phủ, thứ sử nay đang uống trà nói chuyện với hầu gia ta trên thuyền, còn có cả hoạn quan thiếp thân của bệ hạ, tám nghìn tướng sĩ thủy quân ở đó, giấu được ai? Cho dù hầu gia nhà ta mua chuộc được hết bọn họ, các vị nghĩ rằng bệ hạ không biết à?

- Cho nên các vị cứ yên tâm cả đi, lấy tiền tài vật tư của các vị, chuẩn bị phát tài, đây dứt khoát là một vụ làm ăn ốt, hiện châu báu quá nhiều, giá sẽ không đắt, bất kể là để cho con cháu, hay là đem ra chợ bán đều là lựa chọn tốt.

Lão Đinh nói xong, hiện trường rối loạn, vừa rồi lo lắng chỉ vì những thứ kia mang danh nghĩa cống phẩm, trong tiềm thức cho rằng thứ đó không thể động vào, ai động vào là chết, giờ nghĩ lại thì đúng là thế, hoàng gia cần châu báu làm gì, để bệ hạ chơi một mình à? Có khả năng đó không? Bệ hạ nuôi chim, cũng bị Ngụy Trưng làm cho phải tự tay bóp chết trong lòng, nếu những thứ này đều vào hoàng cung, còn chẳng bị đám triều thần làm phiền chết thôi, Lão Đinh nói rất có lý.

Người lớn gan đã chuẩn bị tiền tài, tính toàn dùng bạc đổi tốt hơn hay sắt thì tốt hơn, người nhát gan thì do dự quan sát. Nơi bán hàng ở ngay bên biển, khi thứ sử Minh Châu cười tủm tỉm từ trên thuyền xuống, lập tức các quan viên vây tới, chuẩn bị nghe xem quan bản địa nói sao.

Thứ sử Minh Châu Lương Giai hai tay áp hờ, bảo mọi người yên tĩnh, đợi im lặng rồi ông ta mới nói:

- Chư vị muốn hỏi gì, bản quan đã đoán được vài phần, chẳng qua là vấn đề cống phẩm có thể bán hay không, giờ bản quan trả lời, hoàn toàn có thể, đó là kết luận của bản quan sau khi xem ý chỉ của bệ hạ. Chỉ cần chư vị nạp thuế ở Minh Châu thì không thành vấn đề, ha ha, nói thật, lát nữa bản quan cũng muốn mua vài món làm chí bảo gia truyền. Tới khi đó chư vị đừng tranh với viên quan nghèo như ta, làm ơn, làm ơn.

Nói xong lớn tiếng gọi quản gia về nhà chuẩn bị tiền tài.

Lúc này mới đánh tan chút lo lắng cuối cùng của mọi người, chuẩn bị sẵn tiền tài để thi triển thủ đoạn..

.Hôm nay trên thuyền rất nào nhiệt, có tư cách lên thuyền của Vân Diệp còn có một người nữa, đó là đại chưởng quầy ở Giang Nam.

- Lão Chu, thế này cũng quá đáng quá, Vân gia đầu tư ít tiền tài vào tiền trang, vì sao cho tới nay không thu lợi được chút nào? Toàn nghe Hoàng Chí Ân khoe khoang nói tiền trang kiếm tiền ra sao, nay mở ở đây, mai mở ở kia, vì sao Hà gia không thu được đồng nào? Không phải bị các ngươi nuốt mất rồi chứ?

Đại chưởng quầy mặt như quả mướp đắng:

- Hầu gia ơi, ai mà dám nuốt tiền của ngài chứ, nương nương đã nói rồi, tiền trang rất quan trọng với Đại Đường, hiện cần triển khai toàn diện, không chia hoa hồng cho cổ đông, đợi sau hãy nói, ngài nói xem ai dám lấy tiền?

- Ta nhớ ngoại trừ đại cổ đông là nương nương, còn có ba tiểu cổ đông, thái tử, Ngụy vương, và ta. Nương nương hại con mình ta không có ý kiến, vì sao hại luôn cả ta.

- Nương nương nếu ngay cả con mình cũng hạ thủ được thì hầu gia bị tính kế có là gì đâu, nếu không hay là về kinh rồi hầu gia tự hỏi nương nương xem.

- Lão Chu chết băm này, ngươi đưa ra chủ ý rắm chó gì thế, hiện giờ ta chỉ sợ gặp nương nương và bệ hạ, tránh còn chẳng kịp, làm gì có chuyện tới nhà nạp mạng.

Lão Chu là người quen rồi, là người cũ khi tiền trang khởi nghiệp, năm nay mới thăng lên làm Đại chưởng quầy, là người rất có năng lực, chưa tới một năm khiến nghiệp vụ phát triển mạnh mẽ, xem như Hoàng Chí Ân không nhìn nhầm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK