“Anh Hoa, thằng nhãi Diệp Phong đến đây hôm nay chắc chẳng có ý gì tốt!”
“Hửm?”
Hoa Anh Kiệt nghe thấy vậy liền nhướng mày hỏi: “A Khải, ý cậu là sao?”
Anh chàng tên “A Khải” cố tình lén lén lút lút nói:
“Anh Hoa, anh nghĩ xem… chuyện hôm nay thực sự kỳ lạ, cho dù làm gì, thằng nhãi Diệp Phong này đều có thể đè đầu cưỡi cổ anh! Hắn rõ ràng là ông chủ câu lạc bộ Thanh Đằng nhưng cứ giả heo ăn thịt hổ, tám phần là cố ý muốn bẫy anh!”
“Hơn nữa Sở Mai Dung chưa từng tham gia buổi tiệc như này, lần này lại đồng ý tham gia, em thấy Diệp Phong rõ ràng có âm mưu từ trước, muốn mượn cơ hội lần này để làm lung lay địa vị của anh ở trường”.
“Chu Trạch, Uông Dương, Lưu Thao, tính cách của mấy tên này anh cũng biết đó, gió chiều nào theo chiều đó! Nhìn bộ dạng cung kính của chúng với Diệp Phong trông chẳng khác gì mấy con chó husky! Cứ như vậy thằng nhãi này tám chín phần sẽ uy hiếp đến địa vị của anh Hoa trong trường học!”
Nghe thấy lời A Khải nói, sắc mặt Hoa Anh Kiệt đen như đít nồi.
Hoa Anh Kiệt ưa chuộng những hoạt động xã hội như vậy, còn bỏ tiền túi tổ chức tiệc, đều vì coi trọng quan hệ của những người có máu mặt!
Hoa Anh Kiệt cũng dựa vào sự bợ đít của mọi người mới trở thành chủ tịch hội học sinh trường Nhất Trung!
Có lẽ theo như người ngoài thấy, chủ tịch hội học sinh cấp ba cũng chẳng có gì đáng để ca ngợi!
Nhưng Hoa Anh Kiệt muốn mượn tầng quan hệ này giao thiệp với đám con nhà giàu trong trường, thậm chí mượn quan hệ của cha chú bọn họ, giúp tập đoàn Hoa Thị giải quyết không ít phiền toái!
Có điều đám con nhà giàu này ai ai cũng tài giỏi, chắc chắn sẽ không làm ăn lỗ.
Bởi vì Hoa Anh Kiệt quen biết nhiều, gia thế phi phàm, nên mới trở thành tâm điểm, được coi là “thủ lĩnh”!”
Hôm nay, Diệp Phong ở đây làm hắn mất hết mặt mũi, nếu như không làm gì cả, e rằng không bao lâu sau hắn sẽ mất hết uy tín, trở thành một tên bù nhìn!
Lúc này, A Khải – đàn em của hắn lạnh lùng nói:
“Anh Hoa, thằng nhãi Diệp Phong thực sự quá kiêu ngạo, nếu như không trừng trị nó, không biết ngày nào nó sẽ leo lên đầu lên cổ ta tác oai tác quái! Hôm nay chúng ta nhất định phải cho nó biết tay, để nó biết ở Nhất Trung của Tô Hành, ai mới là ông trùm!”
“Hừ… nói thì dễ lắm!”
Hoa Anh Kiệt lạnh lùng nói: “Đây là địa bàn của người ta, hơn nữa không biết thằng này dùng thủ đoạn nào mà quyến rũ được hoa khôi trường Sở Mai Dung!”
“Ngã ở đâu, đứng lên ở đó! anh Hoa, anh chẳng phải quen quán quân Phi Lăng “Nữ sinh siêu cấp” sao? Nếu như có thể gọi cô ấy đến, chắc chắn sẽ đè bẹp được Sở Mai Dung!”, A Khải nhướng mày nói.
Nghe thấy lời này, Hoa Anh Kiệt mắt cũng sáng lên.
“Nữ sinh siêu cấp” hiện nay là chương trình tuyển chọn thần tượng nổi nhất Hoa Hạ lúc này, có lượt xem cao, mỗi năm mười tuyển thủ mạnh nhất sẽ được lọt vào giới giải trí, ký hợp đồng với công ty đại diện.
Mà quán quân kỳ này chính là cô gái ở Tô Hành tên Phi Lăng kia, xinh đẹp, mang trong mình giọng nói ngọt ngào, được mệnh danh là “Thiên Hậu mang giọng ca ngọt ngào”, nhận được sự yêu thích của công chúng.
Nhưng Hoa Anh Kiệt biết, bên trong lớp vỏ ngây thơ Phi Lăng đang khoác trên mình kia là thân hình bốc lửa buông thả khó có thể tưởng tượng!