Có lẽ vì trằn trọc cả đêm nên Đường Đường rất nhanh đã ngủ say. Nghe thấy tiếng hít thở đều của cô, không lâu sau Diệp Phong cũng tiến vào mộng đẹp.
“Reng reng!”
Rạng sáng hôm sau, Diệp Phong bị tiếng chuông điện thoại thoại bàn trong phòng khách đánh thức.
Diệp Phong dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, xuống giường, lập tức đi nghe điện thoại.
Cậu còn chưa mở miệng đã nghe thấy một giọng nữ thành thục truyền tới: “Chào cậu, cậu là bạn của cô Đường sao? Phiền cậu giúp tôi truyền lời cho cô ấy, tôi là chị Hồng, bây giờ sẽ lập tức tới đón cô ấy!”
“Được, bây giờ tôi sẽ đi gọi Đường Đường!” Diệp Phong nói.
“A!”
Ngay lúc này, đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng hét chói tai: “Sao… Tại sai lại có đàn ông nghe điện thoại, cậu là ai, cậu đã làm gì cô Đường?”
Diệp Phong nghe vậy không khỏi bối rối, trầm giọng nói: “Chào chị Hồng, tôi là bạn của Đường Đường, hôm qua cô ấy qua đêm ở nhà tôi!”
“Cái gì? Cô Đường qua đêm ở nhà một người đàn ông ư? Sao có thể chứ?”, giọng nói của chị Hồng đầy vẻ hoài nghi và không tưởng tượng nổi.
“Ơ… Nếu chị không tin, tôi đi gọi Đường Đường dậy, để cô ấy nói chuyện với chị nhé?”
Diệp Phong nói xong, đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Đường Đường nhắm mắt nằm trên giường, giống như thiên sứ thuần khiết, khuôn mặt xinh xắn không chút tỳ vết, như phù dung vớt ra từ trong nước, tự nhiên như được điêu khắc.
Khác với Sở Mai Dung sắc sảo, Đường Đường lại ngây thơ trong sáng hơn một chút, khiến người ta cảm thấy thú vị hơn nhiều.
“Đường Đường… Dậy đi! Dậy đi!”
Diệp Phong đẩy cánh tay Đường Đường, cô ấy mơ mơ màng màng làm nũng: “Ư… Buồn ngủ quá, người ta còn muốn ngủ mà…”
“Đường Đường, chị Hồng gọi tới, cô mau nghe máy đi!”, Diệp Phong nói.
“Chị… Chị Hồng?”
Nghe thấy cái tên này, Đường Đường lập tức tỉnh dậy, nhìn Diệp Phong gần ngay trước mặt, khuôn mặt đỏ ửng, sau đó ngượng ngùng xuống giường, vội vàng chạy tới phòng khách, một tay che điện thoại, thấp giọng nói gì đó.
Không lâu sau, Đường Đường cúp điện thoai, nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, chị Hồng sắp tới đón tôi! Nhưng… Tôi không biết nên cảm ơn anh như thế nào!”
“Tối qua cô hát cho tôi nghe nhiều bài như vậy, đó không phải là lời cảm ơn tốt nhất rồi sao? Đường Đường, tôi thấy cô hát không thua bất kỳ một ca sĩ nào, được nghe cô hát thật sự là một loại may mắn!” Diệp Phong chân thành nói.
Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt xinh đẹp của Đường Đường lóe lên vẻ sáng khác thường.
Những năm gần đây, cô ấy không biết đã nghe bao nhiêu người khen ngợi giọng hát của mình, thậm chí còn tung hô như muốn nâng cô ấy lên tận trời xanh.
Nhưng bây giờ, chỉ một câu nói đơn giản của Diệp Phong, lại như chạm tới trái tim cô ấy.