Thời gian và không gian dường như ngưng đọng lại.
Thế giới tinh thần của Diệp Phong mất đi tất cả sắc thái, vạn sự vạn vật đều bị chôn vùi.
Không có từ ngữ nào có thể hình dung sự huyền diệu của đòn này.
Giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa vậy, trên trời dưới đất chỉ có mình ông.
…
Cũng không biết bao lâu trôi qua, có lẽ là cả thế kỷ dài đằng đẵng, có lẽ cũng rất ngắn ngủi.
Diệp Phong cuối cùng cũng thoát được khỏi thế giới tinh thần kia, từ từ mở mắt ra, cảm nhận được mình vẫn đang ở trong linh tuyền, tay còn cầm Ca Ba Lạp.
Có điều trên bầu trời phía Đông đã sáng, một đêm trôi qua, hôm sau lại đến.
Mà trong linh hồn của Diệp Phong, cậu cảm nhận được mình như vừa được rửa tội, cậu khó kìm chế nổi, cứ mãi đắm chìm trong chiêu kia.
Tay cầm nhật nguyệt hái sao trời, thế gian không ai bằng ta.
Mặc dù trước đây, Diệp Phong cũng biết ông Ngụy rất mạnh.
Nhưng sau khi nhìn thấy một góc của núi băng thực lực của ông Ngụy, cậu đã bị khiếp sợ.
“Khụ khụ…”
Lúc này ông Ngụy đột nhiên ho một tiếng, ông nói:
“Tiểu Phàm, ban nãy tôi dùng bí thuật tinh thần, xóa bỏ thần thức của Minh Vương ngu ngốc kia trong Ca Ba Lạp. Ca Ba Lạp này cũng được coi là có mấy phần huyền diệu, cậu đeo liên tục có thể trừ tà ma, ngăn tà ác xâm nhập. Nếu như có tu sĩ tu luyện thần thức muốn tấn công cậu, hắn sẽ bị phản đòn”.
Trong giọng nói của ông Ngụy lộ ra mấy phần mệt mỏi.
“Ông Ngụy, ông sao vậy… không sao chứ?”, Diệp Phong quan tâm hỏi.
“Ha ha ha… chỉ là một tàn hồn của Minh Vương thôi, sao có thể làm bản tôn bị thương chứ. Chỉ có điều… mấy ngày tới đây bản tôn khó có thể ngưng tụ sức mạnh, bởi vì bản tôn đã dùng cạn rồi”.
“Tiểu Phong, mấy ngày tới đây, bản tôn phải bế quan tu luyện, tất cả đều phải dựa vào cậu rồi, cậu phải cố lên”.
Nói đến đây giọng của ông Ngụy dừng hẳn. Cho dù Diệp Phong có gọi gì ông cũng không trả lời.
Lúc này Diệp Phong nhìn lên chuỗi Ca Ba Lạp trên tay, phát hiện ra trong một trăm linh tám hạt niệm châu tuôn chảy ánh sáng, nắm nó trong tay như có hơi thở của thần thánh quang minh, thực sự bất phàm, giống như kiếm Lôi Kiếp, tâm ý tương thông với bản thân vậy.
Diệp Phong nghĩ thầm trong đầu, chuỗi Ca Ba Lạp này liền bay vào trong túi quần cậu.
Nhớ đến mọi chuyện xảy ra trong thế giới tinh thần. Diệp Phong kích động thầm nói:
Sẽ có một ngày mình giống như ông Ngụy, đứng trên đỉnh cao cả chục triệu người, khinh cả cửu thiên, giương mắt nhìn xuống chúng sinh.
Sau đó, Diệp Phong liền rời khỏi câu lạc bộ Thanh Đằng, chuẩn bị đến trường lên lớp.
Nhưng bây giờ cậu vẫn không biết trong trường có nguy hiểm đang chờ đợi cậu.
Khi Diệp Phong đến trường, đã bảy giờ hơn rồi.
Bây giờ trong Nhất Trung ở Tô Hàng, cậu thực sự là kẻ tai to mặt lớn, không ai không biết.