Theo quan điểm của anh ta, một thằng nhãi lông còn chưa mọc đủ như Diệp Phong, làm sao có thể mua được ngọc thạch trong cửa hàng? Phần lớn là đến mở mang tầm mắt thôi!
Vì vậy, anh ta không muốn lãng phí nước bọt của mình với Diệp Phong.
Ngay sau đó, Diệp Phong đi loanh quanh trong cửa hàng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều ngọc như vậy.
Từ xa xưa, ngọc đã có địa vị rất cao trong văn hóa truyền thống Hoa Hạ.
Quân tử vô cố, ngọc bất khứ thân!
Khổng Tử nói: “Người quân tử hơn ngọc bội”, theo quan điểm của ông, ngọc có mười một phẩm chất và biểu tượng như nhân, trí, nghĩa, lễ, nhạc, trung, tín, trời, đất, đức và đạo.
Và tin đồn rằng ngọc có thể ngoại cảm xua đuổi thiên tai thậm chí còn lan truyền rộng rãi hơn.
Có người gặp phải tai nạn, người không sao cả, nhưng ngọc bội trên người đột nhiên vỡ vụn, là bởi vì ngọc bội đã giúp người ta ngăn ngừa tai họa. Còn ngọc bội sau khi giúp người tránh tai họa nên được bọc trong giấy đỏ, gọi là ngọc táng.
…
“Tiểu Phong, đến quầy ở trung tâm đi!”, giọng nói vội vàng của lão Ngụy lại vang lên.
Khi nghe thấy vậy, Diệp Phong lập tức cất bước và đi đến quầy ở trung tâm của cửa hàng.
Bảo vật trên các quầy khác đều được đặt trên kệ để mọi người ngắm nhìn.
Duy chỉ có quầy này chỉ đặt ba miếng ngọc bội, nhưng lại được che bằng kính cường lực dày.
Có mấy cái camera trên trần nhà, luôn hướng thẳng vào quầy, từ đó chúng ta có thể thấy sự quý giá của ba viên ngọc bích này!
Nhìn từ xa, ba miếng ngọc bích này trong suốt như pha lê, giống như thủy tinh, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện bề mặt ngọc dường như có một chút huỳnh quang, thuần khiết không tì vết, lộ ra vẻ linh hoạt trong suốt.
“Ông Ngụy, chẳng nhẽ những khối ngọc bội này là bảo vật trời đất gì sao?”, Diệp Phong âm thầm hỏi.
“Ha ha… Cũng không phải! Bảo vật trời đất rất ít, làm sao có thể có ba khối đồng thời xuất hiện ở đây được? Nhưng, những khối ngọc bội này chất lượng cũng tàm tạm, chỉ đủ để khắc thành Trận pháp bảo vệ cơ thể cấp thấp nhất, mặc dù chỉ là một lần, nhưng nó cũng có ích cho cậu, mua đi!”, ông Ngụy nói.
Ông Ngụy tuy nói dễ nghe, nhưng từ góc độ của ông Ngụy mà nói, những thứ “tàm tạm” trong miệng ông ấy đối với Diệp Phong mà nói đều là bảo vật hiếm có!
Lúc này, người thanh niên nhìn thấy Diệp Phong đứng trước những khối ngọc thạch này hồi lâu, cũng đi tới hỏi: “Anh gì này… Anh có hứng thú với mấy viên ngọc này à?”
“Vâng!”, Diệp Phong gật đầu.
“Ha ha… Anh trai, anh quả đúng là có mắt nhìn đấy, vừa nhìn đã thích ngay bảo bối trong cửa hàng! Những khối ngọc bội này đều là thủy tinh Lão Khanh, chủ cửa hàng của chúng tôi đặc biệt lấy từ Myanmar! Tôi dám nói, xét về chủng loại, cả phố đồ cổ không có cái nào tốt hơn!”
(*Lão Khanh không chỉ là tên riêng, mà còn là một đẳng cấp của Ngọc Phỉ Thuý. Khi nói đến Lão Khanh chủng tức là nói đến Ngọc có kết cấu chặt mịn, độ trong cao, xanh thuần chánh, các đốm lý phân bố đều, màu sắc đậm đặc mà không âm u, khi có ánh sáng chiếu vào miếng Ngọc như thể phát quang. Trong chủng Lão Khanh cũng phân chia nhiều đẳng cấp, có loại trong nhiều có loại trong ít, giá cả cũng khác biệt, nhưng cho dù thế nào Phỉ Thuý Lão Khanh đều có giá trị cao, dành riêng để chế tác trang sức cao cấp.