“Diệp Phong, nếu cậu đạt được trên 120 điểm, tôi sẽ uống cốc nước có đờm này! Nhưng nếu điểm của cậu thấp hơn 120 điểm, cậu cũng phải uống nó tại đây! Sao nào, cậu dám đánh cược không?”
Nghe thấy màn cá cược cực kỳ ghê tởm này, tất cả nữ sinh trong lớp đều cau mày, vẻ mặt chán ghét.
Diệp Phong nghe vậy nhướng mày, ngẩng cao đầu nói:
“Được! Tôi cược với thầy! Nhưng điều kiện cần sửa lại!”
“Sao… Cậu sợ à? Cảm thấy 120 điểm quá cao, đổi thành 100 điểm cũng không phải không được!” Dương Vĩ Nam cười khẩy.
Theo gã, một kẻ cặn bã như Diệp Phong, người đứng cuối lớp, thậm chí không thể đạt được 60 điểm chứ đừng nói tới 100 điểm.
Huống hồ mới kiểm tra được mười phút, gã không có khả năng thua!
“Ha ha.. Ngược lại, tôi cảm thấy 120 điểm quá thấp!”
Diệp Phong gằn từng chữ: “Bài kiểm tra này nếu tôi không được điểm tuyệt đối thì tôi thua!”
“Không đạt điểm tối đa thì coi như tôi thua!”
Giọng Diệp Phong vô cùng mạnh mẽ, giống như tiếng sét nổ trong phòng học.
Không chỉ Dương Vĩ Nam mà tất cả học sinh đều nhìn cậu với ánh mắt khó tin.
Bọn họ từng gặp người bốc phét, nhưng chưa từng gặp ai bốc phét đến vậy.
Phải biết rằng, bây giờ chỉ mới mười phút trôi qua kể từ khi tính giờ làm bài, đừng nói là học sinh học, cho dù là giáo sư toán học trong trường đại học cũng không thể làm được một đề thi thử đại học trong thời gian ngắn như vậy.
Hơn nữa tất cả học sinh đều cảm thấy đề bài hôm nay Dương Vĩ Nam đưa ra khó hơn bình thường rất nhiều.
Rất nhiều học sinh giỏi phải vắt óc suy nghĩ mà vẫn không tìm được ra đáp án cho những câu hỏi điền vào chỗ trống ở trang đầu tiên.
Vậy mà bây giờ Diệp Phong lại dám mạnh dạn nói câu này, đây không phải là tự tin, mà là kiêu ngạo quá mức.
Khoa khôi lớp là Tô My chế nhạo: “Diệp Phong, não cậu có vấn đề à? Cậu nghĩ mình vẫn là thiên tài như trước kia sao?”
“Đúng thế! Thành tích khối xếp bét, đi thi thì ngủ. Như vậy đừng nói là thi vào trường trọng điểm, mà ngay cả trường cao đẳng cũng không đỗ nổi!” người bên cạnh nói theo.
“Diệp Phong, cậu mau xin lỗi thầy Dương đi, cậu cứ chém gió như vậy thì chỉ thiệt thân thôi”.
“Ồn ào quá!”
Diệp Phong lạnh lùng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Vĩ Nam, liếc nhìn ly nước đầy đờm đặc trong tay, nói tiếp:
“Dương Vĩ Nam, tôi nhận ván cược này! Nhưng nếu thầy chơi khăm, thu không chịu uống ly đờm này thì sao?”
“Tôi sẽ thua sao?”
Nghe vậy, Dương Vĩ Nam sững sờ sau đó tức giận gầm lên:
“Diệp Phong, tôi thấy cậu điên thật rồi! Được thôi, nếu tôi chơi bẩn, tất cả học sinh có mặt đều có thể làm chứng, tôi sẽ từ chức tại trường trung học Tô Hành”.