Mục lục
Cực Phẩm Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng điệu của Lục Vân Phong vô cùng mừng rỡ, sau đó ông ta không cho Diệp Phong cơ hội từ chối, liền nói tiếp: “Thầy cao quý, xin hãy nhận một lạy của học trò!”

“Bộp!”

“Bộp!”

“Bộp!”

Ngay giây sau Lục Vân Phong liền dập đầu ba cái trước mặt Diệp Phong, coi như đã bái sư thành công.



Nhìn tuổi tác đủ để làm cha của Lục Vân Phong, lại nhìn thấy ông ta dập đầu trước mặt mình, Diệp Phong cảm thấy mất tự nhiên, vội vàng đỡ Lục Vân Phong đứng dậy, nói: “Bác sĩ Lục, không cần đa lễ!”

“Thầy, Đông y của chúng ta quan trọng nhất là tôn sư trọng đạo, sao có thể quên được quy tắc mà ông tổ truyền lại chứ? Thầy, bây giờ tôi là học trò của thầy, thầy gọi tôi Tiểu Lục hoặc Vân Phong đều được!”

Nghe thấy vậy sắc mặt Diệp Phong hiện lên vẻ kỳ quái, bảo cậu gọi Lục Vân Phong là “Tiểu Lục”, cậu sao gọi nổi.

“Khụ khụ… vậy tôi gọi ông là Vân phong đi…”, Diệp Phong nói.

“Vâng thưa thầy!”

Lục Vân Phong lập tức gật đầu, giọng điệu vô cùng cung kính, dường như coi Diệp Phong là trưởng bối của mình vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng này Diệp Phong cũng không hiểu, không ngờ lần này lại nhặt được thêm một học trò.

Đương nhiên Độ ách thần châm này là ông Ngụy truyền cho cậu.

Ban nãy Diệp Phong đã âm thầm hỏi ông Ngụy, ông Ngụy cũng không quan tâm việc truyền lại thần châm cho người khác.

Dù sao Độ ách thần châm vốn là quốc bảo của Hoa Hạ, nếu như có thể truyền cho người khác tức là đang tạo phúc cho người bệnh, cũng được coi là chuyện tốt!

Có điều đến lúc đó, Lục Vân Phong lĩnh ngộ được mấy phần tinh túy thì phải xem bản lĩnh của ông ta đến đâu!

Sau đó Diệp Phong quay người nói với Vương Chấn: “Chủ tịch Vương, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với ông!”

Vừa dứt lời Hoắc Dung Dung và Vương Đống Lương mặt biến sắc, hô hấp ngừng lại, tim như treo lên, nhưng không dám mở miệng.

Vương Chấn không chú ý đến sắc mặt của họ, ông ta nói với Diệp Phong: “Diệp thần y, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, cho dù có yêu cầu gì cậu cứ nói!”

“Chủ tịch Vương, chỗ này không thích hợp để nói!”

“Ha ha ha… Diệp thần y là tôi đường đột rồi, chúng ta kiếm nơi khác nói chuyện thôi!”



Nửa tiếng sau, ở bên hồ Tây Tử, trong phòng trà kiểu Trung được trang trí cổ kính.

Phòng trà này bên ngoài trông có vẻ bình thường nhưng bên trong như một thế giới khác.

Bàn trà và ghế đều được làm từ Hoàng Hoa Lê Hải Nam, chỉ riêng giá thành thôi cũng lên đến con số mấy triệu Hoa Hạ Tệ.

Nội thất xung quanh toàn đồ cổ, từ trong phòng trà nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy phong cảnh của hồ Tây Tử, nhưng căn phòng này không hề khoa trương, ngược lại còn rất nho nhã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK